Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 440
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:54:04
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Linh Khê chút chần chừ lao tới, dốc bộ linh lực để tiêu diệt tà vật.
Nàng chẳng vì một cá nhân, mà vì bách tính thiên hạ.
“Thượng thông vô cực, hạ nhiếp u minh, tru diệt tà tinh, cấp cấp như luật lệnh!”
“Ngươi hồ đồ !!”
Cổ chung ánh sáng chói lòa nuốt chửng, vỡ tan thành chín mảnh.
Cũng ngay lúc đó, một một chuông đều tiêu biến.
Đêm nay, trời sáng tựa ban ngày.
Ngũ sắc lưu quang rọi chiếu khắp đại địa, xua tan u tối, khiến cây cối héo úa đ.â.m chồi nảy lộc.
Tiểu Đồng cửa, ngẩn ngơ ngước : “Ôi chao, mây bao, trời xanh cũng mỹ lệ nhường nào! Đáng tiếc Quán Chủ và A Nghiêu ở đây, chẳng thể chiêm ngưỡng cảnh , ai dà.”
“Không than thở, gắng sức lên.”
“Giờ là tạm Quán Chủ, ắt bảo vệ Nguyên Thanh Quán. Bước đầu tiên nên thế nào đây?”
“Tiểu Đồng ngốc quá chừng, nghĩ mãi . Quán Chủ bao giờ mới về đây, Quán Chủ nhất định sẽ trở , đúng …”
“Phải ! Hãy thu nạp vài tử thông minh, để họ cùng nghĩ cách. Ta quả là thông minh tuyệt đỉnh!”
Tiểu Đồng lẩm bẩm, thiu thiu ngủ gật nơi ngưỡng cửa.
Trong mộng, y hóa thành một đứa trẻ ngây thơ, vô vàn bạc nén, phụ mẫu yêu thương, và Quán Chủ cùng A Nghiêu kề bên…
lúc , tại chốn hoàng cung.
Vương Công Công ngẩng đầu dõi , nụ càng thêm rạng rỡ: “Mây lành vờn quanh, ánh hồng rực rỡ, quả là điềm lành!”
“Lục Điện Hạ trở về cung, trời giáng phúc lành. Đây quả là đại hỷ sự, mau cùng lão nô yết kiến Thánh Thượng.”
A Nghiêu dõi theo ánh hồng rực trời, lặng chẳng hề lay động.
Hắn cảm nhận , đó chính là thần uy của sư phụ.
Khắp chốn thiên hạ, chỉ sư phụ mới thể dẫn động dị tượng, chiêu gọi mây lành và ánh hồng.
Sư phụ vì đăng lâm ngai vàng mà hao tâm tổn sức.
Hừ!!
A Nghiêu khẽ nhếch khóe môi, nhẹ giọng thì thầm: “Ta trở về chốn cung cấm, chỉ mãi ở bên , sư phụ.”
Vương Công Công đưa ngón tay lên miệng: “Suỵt, Lục Điện Hạ! Chốn cung cấm giống bên ngoài, nên kiệm lời hành động nhiều hơn, lắng quan sát kỹ càng. E rằng nếu khác nắm sơ hở, Điện Hạ và Thần Phi nương nương sẽ gặp hiểm nguy…”
A Nghiêu hít một thật sâu, sải bước tiến sâu trong cung cấm.
Hắn cần mau chóng đăng lâm ngai vàng, bình định thiên hạ, sẽ tìm sư phụ của .
Mười năm đằng đẵng trôi qua, A Nghiêu từ một thiếu niên trưởng thành thành bậc đế vương thống lĩnh thiên hạ, quả thực đạt tới cảnh giới hỉ nộ bất lộ sắc.
Ngoài chống ngoại bang, nội trị yên bình trăm họ, khắp chốn cảnh tượng thái bình, thịnh vượng.
Tâm nguyện của sư phụ thành, A Nghiêu lý do để tìm nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ.
Nguyên Thanh Quán năm xưa vẫn cũ kỹ như thế, Tiểu Đồng thu nhận nhiều tử, nhưng dáng hình sư phụ thì bặt vô âm tín.
A Nghiêu tìm kiếm lâu, tìm khắp thiên hạ, vẫn tìm bóng dáng áo trắng năm nào.
Lại mười năm nữa trôi qua, hướng tay về phía hư : “Sư phụ, nhẫn tâm, bỏ mặc cô độc một mà .”
“Sư phụ, sư phụ, mau trở về!”
“Không! Giờ đây và nàng còn là thầy trò nữa. Gọi là sư phụ, sẽ đáp .”
“Linh Khê, A Nghiêu đang tìm nàng.”
“Linh Khê, A Nghiêu nhớ nàng.”
“Linh Khê, nguyện xuống suối vàng để cùng nàng đây.”
Phạm Khắc Hiếu
Ngũ sắc lưu quang dần dần tiêu tán, từng dòng chữ các mảnh vỡ bay tâm trí.
Lâm Khê mở mắt, cảm thấy lồng n.g.ự.c quặn thắt từng cơn đau.
Thì , nàng chính là vị Quán Chủ Linh Khê , vì thiên hạ mà hy sinh .
Đêm đó, Linh Khê cùng chuông cổ đồng quy vu tận, cả hai đều tan nát.
Chuông cổ vỡ thành chín mảnh, ẩn giấu khắp nơi thế giới.
Còn Linh Khê từ xác đến linh hồn đều vỡ nát. Nàng dùng chút sức lực cuối cùng để phong ấn mảnh lớn nhất trong chính linh hồn , ngăn chúng cho hợp nhất thành tà vật thêm nữa.
Nàng còn, tà vật còn.
Nếu nàng tiêu tán giữa đất trời, chín mảnh còn thiếu một, vĩnh viễn thể hợp thành tà vật.
Linh Khê thực sự việc chỉ vì thiên hạ, hiến dâng cả linh hồn để lưu giữ cho hậu thế một tia hy vọng.
Lâm Khê khẽ thở dài một .
Nàng hóa của mảnh vỡ, mà là kiếp của Linh Khê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-440.html.]
Linh Khê phong ấn mảnh vỡ lớn nhất bằng chính linh hồn , khiến các mảnh còn theo dấu vết mà tìm đến, vì thế chúng thường xuất hiện quanh nàng.
Mục đích duy nhất của tà vật chính là hợp thể!
Lâm Khê khẽ hít một , đầu óc cuồng: “Linh Khê thật khiến kinh ngạc, lấy phàm nhân mà đánh tan tà vật, bày mưu tính kế từ ba ngàn năm .”
“Khê Khê!!”
Người đàn ông bên cạnh nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng tràn đầy vẻ lo lắng.
Lâm Khê nhẹ nhàng trấn an: “Ta ở đây.”
Phó Kinh Nghiêu nhíu chặt mày, vô thức gọi: “Khê Khê… sư phụ…”
Chàng đột nhiên mở mắt.
Hai bốn mắt , khí bỗng chốc trở nên ngượng ngập.
Kiếp là thầy trò, kiếp thành vợ chồng.
Quả là quá trớ trêu!
Lâm Khê khẽ nuốt một ngụm nước bọt: “Chàng là… A Nghiêu?”
Phó Kinh Nghiêu cong khóe môi, giọng khẽ trầm xuống, như vượt qua trường tận ba ngàn năm để cất lên lời chất chứa tận đáy lòng.
“Sư phụ, lâu gặp.”
Lâm Khê hai chữ “sư phụ,” cảm thấy lồng n.g.ự.c như ngàn cân đè nặng, thở dồn dập, đôi má nóng bừng, bất giác căng thẳng.
Nàng cực kỳ nhạy cảm với hai chữ .
Phong ấn của Linh Khê quá thông minh, kéo cả hai ảo cảnh cổ xưa, khiến họ một nữa trải qua kiếp .
Vì , Lâm Khê khắc ghi rõ từng chi tiết nhỏ khi ở cạnh A Nghiêu, ngay cả những lời họ trao đổi, còn ký ức về tà khí mờ mịt rõ.
Linh Khê trong lòng chỉ thiên hạ, tuyệt đối chuyện , ắt hẳn là do tà khí động tay động chân kết giới phong ấn.
Lâm Khê khẽ ho khan hai tiếng: “Khụ khụ.”
Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy vai nàng, kéo nàng trong lòng, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
“Khê Khê, nàng ?”
“Không .”
Lâm Khê hít sâu một , nắm chặt tay, đẩy nhẹ lồng n.g.ự.c .
“Đã ba ngàn năm trôi qua từ kiếp , những chuyện còn trọng yếu nữa. Chàng hãy coi như từng thấy gì.”
Kiếp chung chăn gối, giờ thì đây?
Tốt nhất quên kiếp , quên luôn mối quan hệ sư đồ đầy ngượng nghịu .
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhướng mày, đôi mắt đen lóe lên một tia ẩn ý, giọng trầm thấp như đang trêu chọc: “Sư phụ, A Nghiêu nhớ .”
Tiếng mang theo thở nóng bỏng, khiến vành tai nàng tê dại một trận.
Nàng túm lấy vạt áo của , bất mãn : “Phó Kinh Nghiêu, lời .”
Chàng khẽ véo vành tai mềm mại của nàng, vẻ vô tội, bật khẽ: “Sao A Nghiêu dám lời sư phụ chứ?”
Hai tai Lâm Khê đỏ bừng: “Đừng động tay động chân nữa, chúng hãy chuyện tử tế.”
Chàng ghé sát hơn, thở phả như lửa nóng:
“Ta cũng đang nghiêm túc mà, hai đêm ... sư phụ sớm quen .”
Miệng thì gọi “sư phụ,” nhưng ngón tay thô ráp lén lút luồn lớp áo, ve vuốt làn da mềm mại nơi eo nàng. Cách xưng hô sư đồ chẳng qua chỉ là một phần trong trò đùa mật của mà thôi.
Nếu hiện tại hai còn đang ở Đế Cảnh Viên, e rằng chuyện sẽ thể kiểm soát nổi, ngày mai nàng tuyệt đối thể rời khỏi giường.
Nào loại đồ như thế ?
Nghịch đồ! Kéo ngoài chém!
Không thể chém, nàng nào nỡ.
Lâm Khê thở dài, quả đúng là thiên mệnh khó cưỡng.
Nghịch đồ là do nàng đích dạy dỗ, giờ cũng đành tự chịu lấy hậu quả.
Chàng dám lộng hành đến thế, tất cả đều là do nàng quá mức dung túng.
Lâm Khê nghiêm giọng: “Chàng cố tình trêu chọc ?”
Phó Kinh Nghiêu siết chặt vòng tay, để cằm tựa hõm cổ nàng, đôi mắt khẽ đỏ lên:
“Khê Khê, may mà tìm thấy nàng.”
Ba ngàn năm chờ đợi, ba ngàn năm tìm kiếm.
A Nghiêu cuối cùng cũng tìm sư phụ.
Phong Đô Đại Đế cuối cùng cũng thực hiện tâm nguyện.
Phó Kinh Nghiêu cuối cùng cũng cưới Khê Khê.
Lâm Khê khẽ vỗ lưng : “Được , , trách nữa. Mau dậy .”
Phó Kinh Nghiêu vẫn như thường lệ ôm nàng chặt hơn: “Ôm thêm một lát nữa, ?”
“Được thôi, tùy ý .”
Lâm Khê dang tay, cũng vòng lấy eo mà ôm đáp .