Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 438
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:54:02
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
A Nghiêu nhắm chặt mắt, hai vành tai đỏ bừng. Sư phụ quá đỗi diễm lệ, nếu ngủ chung một giường, chịu thiệt thòi ắt hẳn là nàng. Không! Tuyệt đối thể ngủ chung! Một ngày thầy, cả đời là cha. Nàng là sư phụ, cũng như bậc phụ của .
Linh Khê nhướn mày:
"Ngươi ngây đó gì? Chẳng ngươi lưu ?"
A Nghiêu căng thẳng tột độ, nhắm mắt lao thẳng tới giường, hoảng loạn thế nào va thể Linh Khê. Hương thơm thoảng qua mũi, mặt A Nghiêu đỏ bừng, túm lấy góc áo mềm mại, bắt đầu lắp bắp:
"Sư... sư phụ... ngủ..."
Linh Khê thể nhẫn nhịn nổi tên đồ ngốc nghếch nữa, nàng phất tay đánh bay xa, giọng băng lãnh cất lên:
"Ta là sư phụ của ngươi!"
"Ngươi đang cái trò gì ?!"
"Đêm nay, ngươi hãy quỳ xuống mà tĩnh tâm suy xét !"
A Nghiêu lồm cồm bò dậy, ngoan ngoãn quỳ xuống. Chẳng lẽ hiểu lầm ý tứ của sư phụ ? Ngày ở chốn thiền môn, các vị hòa thượng thường bảo khách thập phương thắp hương "ngủ ", tối đến khách liền phòng hòa thượng, đó vọng những tiếng quái dị. Hóa "ngủ " trong lời sư phụ là ý đó. A Nghiêu ấm ức, lén lau nước mắt. Hừ! Tất thảy đều tại lũ hòa thượng trong chùa ! Sư phụ ơi, ngoan, tuyệt là một đứa trẻ hư hỏng!
Quỳ một lúc, A Nghiêu gục đầu xuống, lúc nào chẳng . Miệng khẽ lẩm bẩm trong cơn mê:
"Phụ hoàng, mẫu phi..."
Linh Khê tên đồ ngủ say như chết, trong lòng nàng bực buồn . Ngốc nghếch đến nhường mà liệu thể chủ thiên hạ chăng? Đây là đầu tiên, nàng hoài nghi năng lực của chính . Đã nhận đồ , chỉ đành cố gắng kiên nhẫn mà thôi. Linh Khê dậy, tìm một tấm chăn mỏng đắp lên A Nghiêu, rời khỏi phòng để tu luyện.
Nàng xuống, bắt đầu bấm ngón tay suy tính, đôi mày ngài khẽ nhíu chặt. Ngày định mệnh gần thêm một bước. Phải mau chóng bồi dưỡng A Nghiêu, thiên hạ mới thể bình an định.
A Nghiêu ngủ say như chết, trong mộng thấy bóng dáng mẫu phi và phụ hoàng.
"Cục cục cục!!" Tiếng gà gáy bất chợt vọng tai, khiến giật tỉnh giấc, đôi mắt còn mơ màng mở hẳn.
Đây là nơi nào? Ta đang ở trong phòng của sư phụ! Hỏng bét ! Giờ là canh mấy? A Nghiêu vội vã lồm cồm bò dậy, chân đạp tấm chăn mềm mại, ngây một lát. Tấm chăn là sư phụ đắp cho ? Tối qua, sư phụ hề trách phạt . Sư phụ bề ngoài lạnh lùng như băng, song thực chất là vô cùng bụng.
Ngoài cửa, một bóng hình quen thuộc xuất hiện, tà lụa trắng tinh khẽ lay động trong làn gió nhẹ, khí chất thanh cao thoát tục tựa tiên nhân. A Nghiêu vội cúi đầu nhận :
“Sư phụ, sai .”
Linh Khê giọng điệu bình thản hỏi:
“Ngươi sai ở điểm nào?”
A Nghiêu gắng sức suy nghĩ:
“Không nên tự tiện xông phòng của , càng nên ngủ quên ở đó.”
Sắc mặt Linh Khê càng thêm băng lãnh, nàng giơ tay đẩy ngoài, lạnh giọng :
“Lời dạy bảo tối qua, ngươi để gió thoảng mây bay, giữ ngươi bên cạnh còn ích lợi gì?”
A Nghiêu ấp úng:
“Sư phụ, ...”
Linh Khê thu hồi ánh mắt, nàng tỏa một cỗ hàn khí băng giá.
“Ngươi hãy ngoài, chạy mười vòng quanh đạo quán.”
“Dạ, sư phụ.”
A Nghiêu bắt đầu chạy quanh đạo quán, mệt đến nỗi đầu óc choáng váng cuồng, nhưng vẫn dám ngừng dù chỉ một khắc. Tiểu Đồng kế bên, tay cầm một chiếc bánh bao trắng nõn:
“A Nghiêu , ngươi phạt , thật là đáng thương quá chừng.”
Linh Khê liếc y một cái, lạnh giọng :
“Ngươi cũng chạy cùng .”
Tiểu Đồng rên rỉ thảm thiết:
“Dạ, quán chủ, hu hu hu!”
Hai chạy, phía một linh hồn quỷ mị đuổi theo, miệng gào thét:
“Ta tới đây! Tiểu Đồng, mau chạy nhanh lên!”
“Đừng đuổi ! Ngươi hãy đuổi theo A Nghiêu kìa!”
Buổi sáng kịch tính căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, Tiểu Đồng và A Nghiêu nghỉ ngơi một lát, mỗi liền cầm một cuốn sách tay. Linh Khê thản nhiên cất lời:
“Học thuộc lòng, bộ những gì trong đó.”
Tiểu Đồng hít sâu một khí lạnh:
“Hả? Ta cũng học những thứ !”
Lâm Khê đáp: “Đây là cơ bản đạo pháp, cần học thuộc lòng.”
Tiểu Đồng lật xem sách, mười chữ đến tám, thể học thuộc đây.
Quán chủ đặc biệt dạy đạo pháp cho y, y tuyệt thể khiến thất vọng.
Tiểu Đồng từ đầu tiên: “Hứa Khốn...”
Lâm Khê day trán: “ , đó là Càn Khôn.”
Tiểu Đồng cố gắng ghi nhớ: “Càn Khôn Chấn Vô.”
“Lại sai.” Lâm Khê kiên nhẫn một : “Càn Khôn Chấn Tốn Khảm Ly Cấn Đoài, là Bát Quái.”
Tiểu Đồng hiểu: “A ồ.”
A Nghiêu lật cuốn sách trong tay, lướt qua mười dòng hỏi: “Sư phụ, vì sách của con khác sách của Tiểu Đồng?”
Lâm Khê đáp: “Ngươi cần học đạo pháp.”
A Nghiêu hỏi: “Vậy con cần học gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-438.html.]
Lâm Khê thản nhiên : “Thuật dùng .”
A Nghiêu chợt hiểu , thuật dùng chính là quyền thuật của bậc đế vương, , dùng , chế ngự .
Sư phụ học cách hoàng đế, nhưng chỉ là một hoàng tử sủng ái, liệu thể lên ngôi vị chí tôn chăng?
Vân Mộng Hạ Vũ
A Nghiêu thở dài, lòng đầy chán nản, lật sách.
Lâm Khê thắp một nén hương, giọng trong trẻo: “Mười ngày , theo xuống núi.”
Tiểu Đồng vui vẻ vỗ tay: “Tốt quá !”
Lâm Khê nghiêng đầu: “Nếu học thuộc, phép xuống núi.”
Nụ gương mặt Tiểu Đồng lập tức biến mất, y vội vàng cầm lấy sách đạo pháp cặm cụi học, chữ nào thì liền hỏi quỷ hồn.
Y nhất định học thuộc, tuyệt đối thể thua kém tên nhóc mới đến .
A Nghiêu yên tại chỗ, càng càng những câu chữ tinh diệu cuốn hút. Hắn rõ từng chữ trong sách, nhưng đạo lý ẩn chứa bên trong vô cùng thâm sâu.
Một nén hương cháy hết, học thuộc làu.
Lâm Khê chút bất ngờ: “Ngươi học thuộc ? Để kiểm tra.”
A Nghiêu tự tin đáp: “Sư phụ cứ kiểm tra .”
Lâm Khê tùy ý lật sách: “Trang ba mươi, đoạn hai.”
A Nghiêu trả lời trôi chảy, sai một chữ nào.
Lâm Khê ngước mắt lên, chăm chú quan sát .
Trí nhớ phi phàm, quả nhiên phong thái đế vương.
“Ngươi hãy theo .”
“Dạ, sư phụ.”
A Nghiêu trong lòng phấn khích khôn nguôi.
Trả lời đúng hết, liệu sư phụ thưởng cho đây?
Ngay đó, Lâm Khê lấy mười cuốn sách, sắc mặt đổi dặn dò: “Hãy học thuộc nhanh nhất thể, tối nay sẽ kiểm tra.”
Mười cuốn sách chất chồng lên cao hơn cả , sự hưng phấn trong lòng A Nghiêu tan biến.
Sư phụ vẫn là sư phụ, lạnh lùng vô tình như .
Phạm Khắc Hiếu
A Nghiêu nhấc nổi: “Sư phụ, con nâng .”
Lâm Khê nhíu mày: “Thân thể quá yếu, vật nặng vài chục cân cũng mang nổi, ngày mai tập luyện gấp đôi.”
A Nghiêu chỉ mà nước mắt.
Mười cuốn sách nặng hơn chính , ai mà mang nổi đây?
Sư phụ quả thực thiếu kiến thức trầm trọng, suy nghĩ thường khác , chuyện với tựa như đàn gảy tai trâu .
Dù , nơi vẫn hơn ở chùa, sư phụ cũng hơn mấy vị hòa thượng nhiều.
Mấy lão hòa thượng béo ú đó nào thể so bì với sư phụ!
A Nghiêu lấy tinh thần, từng cuốn từng cuốn một cần mẫn học thuộc.
Đến đêm khuya, dám về phòng cũ, lén lút lẻn phòng sư phụ.
Lâm Khê giường: “Đã học xong ư?”
A Nghiêu cúi đầu xuống đất: “Con học xong .”
Lâm Khê dập tắt nến, thản nhiên cởi ngoại bào, sắc mặt vẫn bình thường như .
“Ngươi ngủ .”
“Dạ, sư phụ.”
A Nghiêu lén lút đến góc tường, đêm nay ngủ đất.
Sư phụ phản đối, hẳn là ngầm đồng ý cho ngủ đây.
So với việc sống chung với lũ chuột, thà ngủ đất còn hơn.
Có sư phụ ở đây, quỷ hồn và chuột cũng dám bén mảng tới gần.
A Nghiêu chuẩn xuống, chợt chạm tấm chăn mềm mại và mặt giường cứng cáp.
Hắn mở to mắt, sư phụ chuẩn cho một chiếc giường!
A Nghiêu cảm xúc lẫn lộn.
Sư phụ bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm ấm áp, lúc thì nghiêm khắc, lúc vẻ ngây thơ.
, chính là ngây thơ.
Sư phụ hiểu thấu lẽ đời, tâm tính thuần phác tựa trẻ thơ, chẳng hề phòng .
Sư phụ ngây thơ như , ắt sẽ kẻ lừa gạt mất.
A Nghiêu nghĩ đến khả năng , lòng bất giác dâng lên nỗi ưu tư.
Hắn mau chóng trưởng thành, bảo vệ sư phụ.
…
Những tháng ngày tại Nguyên Thanh Quán trôi qua thật đơn điệu, nhàm chán. Ngoài việc sớm tối dùi mài kinh sử, chỉ loanh quanh trong sân, thỉnh thoảng mới hạ sơn.
A Nghiêu cứ thế dần trưởng thành, dáng vẻ thơ ấu mũm mĩm còn, đó là dung mạo tuấn tú, ngũ quan sắc sảo. Ánh mắt giờ đây nhuốm thêm vài phần khí, toát lên vẻ quý phái nhưng kém phần uy nghiêm.
Tiểu Đồng đưa tay lên ước chừng: “Ngươi lớn nhanh thật, cao hơn cả , còn cao hơn Quán chủ nữa .”