Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 392
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:48:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi hồi để tường tận bộ chương truyện!
Sắc mặt Giang Tòng Diệp đỏ bừng, vội vàng lấy một viên an thần ngậm lưỡi.
Tức đến c.h.ế.t mất!
Cái kẻ yếu ớt đó sinh ba đứa con tài ba, đặc biệt là Giang Đình.
Giang Tòng Diệp nghĩ đến Giang Đình càng nổi trận lôi đình.
Giang Tòng Nhạc từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ môi.
Giang Tòng Minh vẻ trưởng : "Giang Tế, bảo phụ ngươi đây!"
Giang Tòng Diệp tiếp lời: "Mau gọi lão !"
"Đại , gọi ?"
Giang Chính Uyên từ ngoài cửa bước , lưng khom, râu mọc rậm rạp dài tới tận mang tai.
Y thấy đám trong phòng, giọng liền run rẩy: "Các ngươi tụ tập ở phủ của gì?"
Giang Tòng Diệp giơ tay chỉ: "Con trai của ngươi phát rồ , gõ cửa khắp nơi, ầm ĩ khiến khác yên, mau dạy bảo nó cho tử tế ."
Giang Chính Uyên thoáng liếc , nhanh cúi đầu xuống, trong đồng tử ánh lên vẻ sợ hãi tột độ, đôi môi ngừng run rẩy.
Y lách qua đám , trốn tịnh thất, cả toát lên ý tứ: Chớ gọi !
Giang Tòng Diệp mỉa mai: "Tam vẫn nhát gan như xưa, ngay cả con trai cũng dám dạy dỗ, đúng là đồ vô dụng."
Giang Tòng Minh khẩy: "Ít nhất lão cũng sinh đứa con tài giỏi, phụ yêu quý, còn chúng thì gì?"
Năm cùng phụ khác mẫu .
Thuở nhỏ, lão thái gia áp dụng chính sách nuôi thả, ném mỗi một phương, cốt là để kiểm tra sức bền, trí tuệ, và sự khéo léo trong đối nhân xử thế.
Kẻ thứ ba yếu ớt, là đầu tiên đào thải.
Hai vị song sinh còn trẻ tuổi, tính tình hỏa bạo.
Người con gái duy nhất, dĩ nhiên bì kịp.
Tất thảy đều vô dụng, Giang Tòng Minh ngỡ rằng sẽ kế thừa Giang gia, trở thành thừa kế của lão gia tử.
Không ngờ giữa chừng xuất hiện một Giang Đình.
Khi tuổi còn hẵng niên thiếu bộc lộ tài năng kinh doanh xuất chúng, mới mười tuổi giúp Giang gia mang về năm mươi triệu.
Cơ nghiệp sắp tay vụt mất, Giang Tòng Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngày ngày dòm ngó Đông Uyển, tìm kiếm sơ suất của bọn chúng.
Hôm nay rốt cuộc cũng tìm .
Hắn nóng lòng thấy Giang Đình quở trách.
Giang Tòng Minh dựa phận trưởng bối, lệnh: "Hãy bắt nữ tử giả mạo phận nhà họ Giang xuống tra hỏi!"
Giang Tế chắn mặt : "Ngươi cả gan ?"
"Ta là cả trong nhà, há chẳng dám ?" Giang Tòng Minh hiệu bằng ánh mắt, lập tức vệ sĩ tiến lên.
Lòng bàn tay Giang Tế toát mồ hôi lạnh: "Muội , mau trốn , đợi đại về."
Lâm Khê thản nhiên nguyên tại chỗ: "Chỉ mười mấy tên mà thôi, từng đánh qua mười mấy con lệ quỷ, gì đáng sợ?"
Nàng ngờ ngày đầu tiên trở về động thủ, việc tiến triển vẻ nhanh chóng.
Đã thì đánh, xem ai sợ ai!
Lâm Khê khẽ bẻ khớp tay, định động thủ.
Một giọng trầm thấp từ cửa vang lên, mang theo lạnh băng giá, khiến tất thảy những mặt đều chấn động.
"Kẻ nào dám động nhà của !"
Vị nam tử ở cửa, khoác áo choàng dài đen tuyền, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bạc giản dị. Gương mặt lạnh lùng mà uy nghiêm.
Hắn xuất hiện, đều sững sờ tại chỗ.
Những vệ sĩ thô lỗ lập tức lui , nhường đường, cung kính thốt lên:
“Giang tổng.”
Trong Giang gia, ngoài lão gia tử, chỉ Giang Đình xứng đáng gọi là Giang tổng, bất luận vai vế lớn nhỏ.
Giang Tế phấn khích kêu lên: “Đại về!”
Gương mặt Giang Đình vẫn lạnh lùng. Hắn mở miệng chất vấn:
“Chuyện do ngươi gây ?”
Giang Tế cảm thấy ấm ức trong lòng.
Vì , lúc thể giận đại .
Ba mươi sáu kế, lấy nũng nịu kế sách thượng đẳng.
Y ôm lấy cánh tay Giang Đình, giả giọng nũng nịu õng ẹo khó :
“Đại ơi, trời đất chứng giám cho , Tiểu Tế oan uổng lắm ~~”
“Kẻ đó, kẻ đó, còn cả kẻ đó nữa! Lợi dụng lúc ở đây, chuyên chạy đến đây bắt nạt , bắt nạt tiểu , bắt nạt cả về nhà.”
“Đại , nhất định chủ cho bọn nha~ hu hu hu.”
Gương mặt lạnh lùng của Giang Đình thoáng lộ vẻ chán ghét, song gạt cánh tay của bên cạnh .
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm:
“Quy củ đặt , các ngươi đều quên hết ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-392.html.]
“Hứa trợ lý, mời những kẻ liên quan khỏi đây!!”
Hứa Ngôn Thừa lĩnh hội ý tứ, lập tức sai kéo đám vệ sĩ đang gây rối ngoài.
Quy củ đầu tiên mà Giang tổng đặt khi lên nắm quyền: nếu cho phép, bất cứ kẻ nào cũng tự tiện bước Đông Uyển.
Thật lớn mật, dám càn đầu Giang tổng!
Hứa Ngôn Thừa khẽ nhỏ giọng thúc giục: “Nhanh lên!”
So với đám vệ sĩ thô lỗ, thuộc hạ của Giang Đình hình cao lớn, huấn luyện bài bản.
Chỉ trong chốc lát, căn phòng trở nên trống .
Giang Tòng Minh trong lòng run rẩy, nghiến răng :
“Giang Đình, đây là của , ngươi dám…”
Giang Đình hỏi ngược :
“Ngươi gọi là gì?”
Giang Tòng Minh dám cãi lời, tức đến mức huyết khí cuồn cuộn hộc máu.
Người thừa kế tiếp theo của Giang gia, bất kể vai vế lớn nhỏ, tất thảy đều gọi một tiếng Giang tổng.
Vị trí mà kẻ đó từng mơ ước, giờ trong tay khác, thật đáng hận.
Giang Tòng Minh siết chặt đôi nắm đấm, bất đắc dĩ cúi đầu, khó khăn lắm mới ép từ cổ họng hai chữ:
“Giang! Tổng!!”
“Như ?”
Giang Tòng Minh kiềm chế tâm thần, chuyển hướng công kích:
“Tiểu ngươi dẫn dưng về Giang gia, phụ tuyệt đối sẽ dung thứ chuyện !”
Giang Tòng Diệp thấy , liền thêm dầu lửa:
“Ngươi hãy quản thúc tiểu ngươi , suốt ngày điên loạn ngông cuồng, ăn xằng bậy. Xưa nay điên, nay càng thêm điên dại.”
“Giang gia tuyệt đối thể để ngoài đặt chân .”
Giang Đình sải bước đến bên Lâm Khê, ánh mắt lạnh lẽo chợt lóe lên tia dịu dàng.
Y thong dong cất lời:
“Nàng ngoài.”
“Chuyện của lão gia tử, sẽ tự xử lý, đến lượt các vị thúc phụ nhúng tay.”
Giang Tòng Minh giận dữ gầm lên: “Ngươi điên !”
Giang Tòng Diệp cũng phụ họa theo: “Ngươi quả thực hóa điên ! Dung túng tiểu gây chuyện, nếu phụ , chức vị Giang tổng mà ngươi đương đảm nhiệm chắc chắn giữ còn rõ, còn dám ngông cuồng gì nữa?!”
Giang Đình bỗng nhiên bật , nụ hề chạm tới đáy mắt.
Hứa Ngôn Thừa thầm nhủ: Hỏng bét .
Giang tổng ít khi mỉm , nhưng một khi , thì chuyện sẽ chẳng hề đơn giản.
Quả nhiên, ngay đó, y Giang tổng cất lời:
“Đại thúc tuổi tác cao, tâm trí còn tinh tường, mấy ngày cần để y ngoài, cứ ở trong phòng tịnh dưỡng.”
Hứa Ngôn Thừa vội vàng hiệu: “Mau lên!”
“Rõ, Hứa quản sự.”
Chư vị vệ sĩ cao lớn nhanh chóng kẹp lấy Giang Tòng Minh, bịt kín miệng y, sải bước ngoài.
Giang Tòng Minh trợn mắt: “Ưm ưm…” Giang Đình, ngươi quả thực loạn !
Vân Mộng Hạ Vũ
Kế bên, Giang Tòng Diệp sợ hãi bật dậy.
Chưa từng thấy Giang Đình thịnh nộ đến mức , chỉ thu hồi vệ sĩ của đại thúc, mà còn giam lỏng y.
Phạm Khắc Hiếu
Chuyện tất sẽ kinh động đến lão gia tử.
Vì một dưng mà hành động như , liệu đáng giá chăng?
Hứa Ngôn Thừa hiệu bằng tay: “Hai vị tự rời , để thỉnh ngoài?”
Giang Tòng Diệp còn định cất lời, nhưng tiểu ruột ngăn cản.
Giang Tòng Nhạc mặt luôn thường trực nụ , y khẽ :
“Giang tổng, xin quấy nhiễu nữa.”
Một màn náo loạn cũng từ đó khép .
Hứa Ngôn Thừa vô cùng tinh mắt, dẫn theo đám thuộc hạ rời khỏi chính sảnh, chu đáo đóng cửa .
Thình lình yên tĩnh lạ thường, khí chút ngượng nghịu.
Giang Tế phịch xuống trường kỷ:
“Sợ c.h.ế.t khiếp , đám ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, chỉ bắt nạt thôi.”
“Muội , xuống .”
Lâm Khê vẫn im, đánh giá vị đại cùng huyết mạch với .
Dung mạo y tựa hồ phủ lên một tầng sương mù dày đặc, khiến khó lòng thấu, y là khó lường nhất Giang gia, nhưng mang đến cảm giác quen thuộc đến lạ.