Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 390
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:48:14
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Vương ma ma bưng , nở nụ hiền hòa: "Vị tiểu thư đây, nàng là nữ nhân đầu tiên Nhị thiếu gia đưa về nhà. Nô tỳ lâu thấy Nhị thiếu gia vui đến ."
Lâm Khê: "..."
Nàng thấy bóng dáng quen thuộc từ Vương ma ma. Lưu quản gia quả thực ở khắp nơi.
Giang Tế bước chân thoăn thoắt, khẽ đặt tay lên vai nàng: "Muội , mời ."
Lâm Khê an tọa.
Trên lầu vang lên tiếng bước chân, một dáng mảnh khảnh dựa lan can tầng hai. Hắn ngáp dài: "Nhị ca, sáng sớm chớ ồn ào, để ngủ ?"
Giang Tế trách mắng: "Đã giờ Thìn , còn ngủ ?!"
"Đệ từ thí nghiệm thất về. Nhị ca, dẫn nữ nhân về nhà, Đại ca mà ..."
Khuôn mặt vị nữ nhân chút quen thuộc. Giang Trì mở to mắt, kỹ một chút, suýt nữa ngã xuống. Nhất định là mở nhầm cửa, nàng ở đây? Nàng tuyệt đối thể nào ở Giang gia !!!
Giang Trì lẩm bẩm: "Thức đêm quá độ sinh ảo giác. Về phòng ngủ thêm một giấc , chắc chắn đang mơ."
Giang Tế mỉm mang theo vài phần tà ý, hét lớn về phía tầng hai: "Trân trọng giới thiệu, của về! Mau xuống đây, ngủ nữa."
Giang Trì lập tức tỉnh hẳn, biểu cảm vô cùng phức tạp, ngẩn ba mươi giây mới phản ứng . "Nàng, là !"
Khi Giang Trì bắt đầu hồi ức, cả nhà ai nhắc đến hai tiếng " ". Chỉ Nhị ca như kẻ si dại, ngày ngày ôm một chiếc bình đựng sữa màu hồng, đối diện bức tường lẩm bẩm: "Muội , đang ở nơi nào? Muội chết, Nhị ca tin chết, sẽ tìm , nhất định tìm ..."
Phụ phát hiện chuyện , đánh một trận. Từ đó, Nhị ca còn lớn tiếng gọi, mà chỉ thì thầm: "Muội , lớn thêm một tuổi, cũng lớn thêm một tuổi. Muội buộc hai b.í.m tóc nhỏ, đáng yêu xinh , sẽ là một mỹ nhân. Không sẽ tên khốn nào chiếm mất..."
Giang Trì khẽ rùng , nghĩ rằng đầu óc Nhị ca chút bình thường.
Để phá vỡ ảo mộng của Nhị ca, Giang Trì xâm nhập kho tàng hồ sơ y án của y viện, tìm thấy một xấp văn kiện niêm phong từ lâu. Hắn mở xem, đồng tử chấn động.
Năm đó, Mẫu sinh song thai, một là , còn là một nữ nhi. Nhị ca đúng, thật sự biến mất.
Giang Trì hỏi Đại ca: "Sao biến mất?"
"Muội sốt cao qua đời, chớ tin Giang Tế, điên ."
Giang Trì đương nhiên tin Đại ca, cố gắng giải thích rõ ràng sự thật với Nhị ca.
nhị ca nào chịu lời, luôn khăng khăng tìm .
"Muội nhất định sẽ trở về, bên . Các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Đồ bịp bợm!!"
Suốt hai mươi năm ròng, cả gia tộc xem nhị ca là kẻ điên khùng, ngay cả đám gia nhân cũng đều nghĩ như .
Nhị ca vẫn luôn kiên định với suy nghĩ , cho đến tận ngày hôm nay.
Chính nhị ca quả thực tìm !!
Giang Trì bán tín bán nghi, lùi lắc đầu lia lịa: "Nàng là Lâm đại sư của Thần Toán Đường, cớ là của ?"
Giang Tế tự tin : "Trong cõi đời , nào ai thấu hiểu hơn ? Thuở , còn mặc yếm vải, vẫn chỉ là một đứa trẻ con, gì mà chứ?!"
Ánh mắt lóe lên rạng rỡ như tinh tú, vui mừng hệt một đứa trẻ: "Ta giỏi hơn , giỏi hơn cả đại ca, cuối cùng tìm ."
Sắc mặt Giang Trì phức tạp vô cùng, cả khuôn mặt như vặn vẹo.
Nhị ca tìm ròng rã bấy nhiêu năm, chắc hẳn thể nào nhận lầm.
y vẫn thể tin nổi, ba cứu mạng y, lấy hai mươi vạn bạc , chính là ruột thịt của y!
Giang Trì quyết định hỏi thẳng trong cuộc: "Lời là thật ư? Nàng chính là của ?"
Lâm Khê khẽ nhướng đôi mày thanh tú: "Không ."
Giang Trì khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Nhị ca, chớ dọa ."
Giang Tế định bước lên lầu để giải thích.
Lâm Khê giữ tay y , từng chữ từng chữ rõ: "Dựa thời gian sinh nở, của , mà là tỷ tỷ của ."
"Gọi một tiếng tỷ tỷ thử xem."
Giang Tế đến cúi gập cả lưng: "Mau gọi , gọi tỷ tỷ ."
[]
Giang Trì: ?!!
Chợt dưng thêm một vị tỷ tỷ, chắc chắn đây là một giấc mộng hoang đường.
Y cần trở về phòng để chợp mắt một giấc bù đắp.
Giang Trì nhấc bước, trái tim đập càng lúc càng nhanh, cảm giác thuộc xưa nay chợt ùa về.
Nếu Lâm đại sư thực sự là tỷ sinh đôi với y, thì điều kỳ lạ đây đều thể lý giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-390.html.]
Tỷ song sinh vốn dĩ một mối liên kết tâm linh vô cùng kỳ diệu.
Nhị ca quả nhiên hề tìm nhầm.
Giang Trì vội vã chạy nhanh xuống lầu, gấp gáp đến nỗi quên mất cả việc dùng thang máy.
Y chiếc ghế sofa, dáng thẳng tắp, một tay đút túi, giọng điệu vẫn bình thản như .
"Nếu là nàng, bằng lòng gọi một tiếng tỷ tỷ."
Lâm Khê thờ ơ đáp: "Đệ gọi , đang lắng ."
Giang Trì chần chừ một lúc, từ một tay đút túi chuyển thành hai tay, đoạn ngước lên trần nhà, hốc mắt thoáng đỏ hoe.
"Tỷ tỷ, hoan nghênh tỷ về nhà."
Lâm Khê sững sờ, khẽ mỉm từ tận đáy lòng.
Mục đích nàng trở Giang gia thêm một điều, ngoài việc tiện tay cứu lấy nhị ca ngốc nghếch, còn độ hóa tiểu kiêu ngạo .
Giang Trì thông minh hơn Giang Tế nhiều phần, y gặp hai nguy nan lớn đều thoát , thậm chí còn chiêu mộ một nhóm môn .
Vụ án trống da vốn dùng để đánh lạc hướng, còn vụ án quỷ vực , y dùng trí thông minh của để bảo vệ hai bằng hữu.
Phạm Khắc Hiếu
Vị tiểu bề ngoài lạnh nhạt, nhưng kỳ thực sở hữu một tấm lòng ấm áp hiếm thấy.
Lâm Khê khẽ cất lời, giọng khàn: "Ngồi xuống ."
Giang Trì an tọa một góc, vô tình buột miệng hỏi: "Tỷ tỷ chuyện từ bao giờ?"
Lâm Khê bình thản đáp: "Từ sớm."
Giang Tế thao thao bất tuyệt: "Muội bây giờ là một đại sư cực kỳ lợi hại, chỉ tướng mạo là thể đoán chuyện, nghĩ thể giấu tỷ tỷ ..."
Giang Trì cúi thấp đầu.
Hóa tỷ tỷ sớm phát hiện, cho nên mới ba phen xông gian linh dị để cứu , từ vụ trống da , nghĩa địa, cho đến quỷ vực...
Mỗi khi rơi tuyệt cảnh, tỷ tỷ luôn kịp thời xuất hiện.
Giang Trì cảm động khôn xiết, chậm rãi cất lời.
"Đa tạ... tỷ tỷ."
Giang Tế chen ngang: "Ta cũng đa tạ ."
Lâm Khê hiểu hai cảm tạ điều gì, liền chuyển sang chính sự: "Nói về Giang gia ."
Giang Tế mắt sáng rực: "Ta..."
Lâm Khê dùng ánh mắt ngăn : "Huynh , hãy để Giang Trì ."
Giang Trì điềm đạm cất lời: "Giang gia đông thành viên, nội bộ tranh đấu cũng ít. Đại bá xem đại ca là kẻ thù đội trời chung, hai vị thúc phụ bề ngoài thì tỏ vẻ lịch sự, nhưng lưng ngầm giở thủ đoạn."
"Nhị cô cảm giác tồn tại, đến nay vẫn thành gia thất, ở Chủ Uyển chăm sóc lão gia, nàng mang một khí chất quái lạ."
"Đại trở thành tổng tài, phụ quản lý nhiều, mẫu sức khỏe yếu kém, hiện đang nghỉ ngơi lầu."
"Tóm , Giang gia chẳng kẻ nào là lương thiện, cũng ai ngu ngốc."
Giang Tế chỉ , ánh mắt trong veo nhưng ngây ngốc: "Mắng khác thì đừng kéo theo bọn ."
Giang Trì đành chịu: "Vừa lỡ lời, trừ nhị , Giang gia chẳng kẻ ngốc nào."
Ý là chỉ một ngốc.
Nụ của Giang Tế cứng đờ, giọng điệu châm biếm: "Ta tuy ngốc, nhưng tìm , các ngươi thông minh thì chứ? Ta tìm , của ..."
Giang Trì liếc xéo.
Nhị đắc chí, hận thể tuyên bố với thiên hạ rằng tìm thấy , quả thực khiến chịu thua.
Lâm Khê khẽ ho khan một tiếng: "Tiếp tục ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Trì ngập ngừng: "Tỷ tỷ... với bản sự của tỷ, mấy vị thúc bá nào đối thủ."
"Câu thích ." Lâm Khê uống một ngụm : "Thông báo với bộ Giang gia, rằng hài tử năm đó trưởng thành."
Giang Tế hết sức hưng phấn: "Ta gõ cửa, thông báo từng một, của trở về!"
Giang Trì ngăn .
Lâm Khê lắc đầu: "Cứ để , kiềm nén hai mươi năm, cần buông xả, giữ trong lòng ."
"Phải , cử theo dõi, tránh để té ngã."
Giang Trì siết chặt điện thoại, trong lòng dâng lên cảm xúc khôn tả: "Bao năm gặp, tỷ tỷ đối với nhị đến ."