Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 387
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:48:11
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện bên !
Huyền Không đạo trưởng hài lòng: “Đồ nhi, hãy xem, đây chính là giang sơn vi sư đoạt lấy vì ngươi.”
Khóe miệng Lâm Khê khẽ giật: “Phong Đô đại đế vẫn chết, ngươi dám tính chuyện soán ngôi.”
Huyền Không đạo trưởng le lưỡi, ngông nghênh : “Phong Đô đại đế bế quan năm trăm năm, bặt vô âm tín, khác nào chết.”
“Toàn bộ Địa Phủ , là kẻ tối thượng!”
“Bạch Vô Thường, ngươi dám cả gan soán ngôi ?”
Giọng trầm thấp, mang theo uy áp bức , khiến quỷ hồn đều quỳ rạp.
Huyền Không đạo trưởng lập tức cứng đờ .
Phong Đô đại đế vì xuất quan đúng lúc ?!
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bạch Vô Thường, lá gan của ngươi quả thực lớn tột cùng!”
Giọng y hệt Phong Đô Đại Đế! Xong !
Huyền Không đạo trưởng vội vàng nháy mắt liên hồi, khuôn mặt nhăn nhó như vò nát, đầy rẫy nếp nhăn.
Đồ nhi mau trốn , sư phụ sẽ chống đỡ!
Lâm Khê vẫn vững tại chỗ, nàng tận mắt xem rốt cuộc Phong Đô Đại Đế là một loại yêu ma quỷ quái thế nào.
Một bóng đen nhỏ thó, đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, để lộ chiếc cằm tròn trịa, trong tay cầm một cây bút lông.
Chẳng giống Diêm La Vương chút nào, mà giống vị phán quan trong truyền thuyết thì đúng hơn.
Ngòi bút khẽ chấm một nét, y lướt tới, giọng nghiêm nghị: “Bạch Vô Thường dẫn sống Địa Phủ, tội tăng thêm một bậc, trừ một năm lương bổng.”
Huyền Không đạo trưởng ngẩn đôi chút, đó mừng rỡ như phát điên: “Thôi Ngọc, ngươi giả mạo Phong Đô Đại Đế hòng dọa , suýt nữa khiến hồn xiêu phách lạc ! Chuyện tuyệt đối để Phong Đô Đại Đế đấy!”
Thôi Ngọc là phán quan, công chính chấp pháp, y từ hư lấy một quyển sổ, ghi tội trạng của Bạch Vô Thường.
“Đợi khi Phong Đô Đại Đế trở về, sẽ bẩm báo tường tận chuyện.”
Huyền Không đạo trưởng gấp gáp giậm chân, lập tức khoác tay lên cổ y, nài nỉ: “Tiểu Ngọc Ngọc, đừng tuyệt tình như thế chứ.”
Thôi Ngọc dùng một chưởng đẩy ông , sắc mặt lạnh tanh: “Nếu còn dám gọi bằng cái tên ghê tởm , phán quan bút trong tay sẽ khách khí !”
Phán quan bút đen như mực ngừng xoay chuyển, tựa hồ đ.â.m c.h.ế.t ông , khiến Huyền Không đạo trưởng lùi một bước.
Thôi Ngọc tuổi tác và vai vế lớn hơn ông , luôn theo sát Phong Đô Đại Đế, công lực thâm hậu, chuyên quản sổ sinh tử.
Nếu thật sự giao đấu, ông tuyệt nhiên đối thủ.
Huyền Không đạo trưởng vội vàng tỏ vẻ đầu hàng: “Tiểu Ngọc Ngọc, sai .”
Thôi Ngọc hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo, ánh mắt chuyển sang hai sống, một đang bất tỉnh nhân sự mặt đất, còn một y cách nào thấu.
Hả?
Y cẩn trọng quan sát, đôi mắt lập tức trợn tròn.
Khí tức quá đỗi quen thuộc, y tuyệt sẽ nhầm lẫn.
May y đang đeo mặt nạ, che giấu biểu cảm biến đổi, để lộ điều gì khác thường.
Thôi Ngọc ngẩn mất mười giây, cố gắng tiêu hóa luồng thông tin chấn động , nhưng vẫn cố nhịn để thốt thành lời.
“Đáng ghét!”
Huyền Không đạo trưởng kinh ngạc thốt lên: “Ngươi mắng .”
“Đừng ồn ào.” Giọng Thôi Ngọc lạnh nhạt nhưng mang thêm vài phần vội vã: “Người sống thể lưu trong Địa Phủ, hãy mau chóng đưa nàng trở về nhân gian.”
Huyền Không đạo trưởng khoa tay một cái: “Ta nuôi tiểu đồ nhi từ bé, đều là nhà, đừng đuổi nàng .”
Thôi Ngọc biếng nhác chẳng thèm để ý đến ông , cầm phán quan bút chuẩn rời .
Lâm Khê bỗng nhiên cất tiếng: “Chờ .”
Phong Đô Đại Đế mặt nơi đây, bộ Địa Phủ đều do phán quan chủ.
Sư phụ chẳng đáng tin chút nào, chi bằng giao Thanh Ô cho phán quan là nhất.
Huyền Không đạo trưởng vẫy tay: “Đồ nhi, y chẳng thèm để ý đến , cũng sẽ để ý đến con . Sư phụ dẫn con dạo một lát, hãy mau trở về nhân gian thôi.”
Không ngờ, Thôi Ngọc vốn luôn cao ngạo bất ngờ dừng bước, đoạn đầu hỏi: “Có việc gì?”
Huyền Không đạo trưởng tài nào tin nổi: “Đồ nhi của gọi ngươi, ngươi đáp lời ngay tắp lự. Còn chuyện với ngươi thì ngươi chẳng thèm đếm xỉa, ngươi đúng là kẻ giỏi chơi trò trở mặt mà!”
Thôi Ngọc quả thật thể nhịn thêm, khẽ vung bút lông, ngòi bút liền hóa thành lớn bằng miệng chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-387.html.]
Y giơ tay vung nhẹ một cái.
Ầm!!
Huyền Không đạo trưởng trúng đòn hạ bàn, suýt chút nữa rơi xuống Vong Xuyên Hà.
Lão tức giận gào thét: “Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi thật nhẫn tâm! Ta sẽ bêu riếu ngươi cho chư quỷ trong địa phủ .”
Thôi Ngọc khẽ nhíu mày, xoay cổ tay niệm quyết, gọi Hắc Vô Thường xử lý Bạch Vô Thường.
Xung quanh rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh, Thôi Ngọc hỏi nữa: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lâm Khê khẽ vung chân đá, Thanh Ô liền kêu gào thảm thiết: “Ta ở địa ngục, !”
Thôi Ngọc chợt hiểu : “Ngươi giam giữ gã ngu ngốc nhà lao địa phủ?”
Quả là chuyện với thông minh thật đơn giản khôn cùng.
Lâm Khê gật đầu: “Có điều kiện gì? Chỉ cần nhất định sẽ thành.”
Thôi Ngọc chút do dự, liền cự tuyệt thẳng thừng.
Dù cho y trăm lá gan cũng dám đòi hỏi nàng.
Chỉ e trăm năm , địa phủ sẽ cải thiên hoán địa.
Thôi Ngọc nhiệt tình : “Không bất cứ yêu cầu nào, ngươi cứ yên tâm, sẽ đích trông chừng , bất cứ khi nào ngươi , đều thể đến địa phủ đón .”
Lâm Khê chút bất ngờ, vị phán quan còn dễ chịu hơn nàng nghĩ, đồng ý dễ dàng như .
Nàng vốn định lấy mười thỏi vàng để hối lộ quỷ thần.
Phạm Khắc Hiếu
Đã dễ dàng như , Lâm Khê cũng chẳng khách khí, thản nhiên đề nghị: “Ngươi giao cho , còn một chuyện nhờ cậy.”
Thôi Ngọc: “Xin cứ .”
Lâm Khê bình thản : “Không thể mượn sổ sinh tử xem xét một phen ?”
Thôi Ngọc lễ độ cự tuyệt: “Sổ sinh tử là chí bảo của địa phủ, phàm thể tự ý xem xét, ngươi hãy trở về .”
Lâm Khê lấy mười thỏi vàng chuẩn từ : “Ngươi giúp tra một .”
Vàng ròng lấp lánh bày biện mặt, Thôi Ngọc liếc mắt vài lượt, trong lòng dẫu khao khát vô biên, ngoài mặt vẫn giữ vẻ bất động.
“Giúp ngươi thì , vàng thể nhận, tra ai?”
Lâm Khê chậm rãi từng chữ: “Phó Kinh Nghiêu. Chữ Phó, là Phó trong họ Phó của bậc vương giả; chữ Kinh, là Kinh trong Đế Kinh; chữ Nghiêu, là Nghiêu trong các vua Nghiêu Thuấn Vũ.”
Nàng ít cảm thấy quái lạ, Phó Kinh Nghiêu bẩm sinh mệnh cách đế vương, đầy khí tím, mà chút công đức nào.
Lâm Khê lo lắng gặp bất trắc, dù chỉ một phần vạn cũng thể chấp nhận.
Nàng khẽ giọng: “Ngươi chưởng quản sổ sinh tử, giúp xem xét nguyên do công đức của hao tổn hết sạch.”
Thôi Ngọc thấy cái tên , cơ mặt giật giật.
Một tay y cầm bút lông, một tay xách Thanh Ô, bay vút tầng mười tám địa ngục, chỉ trong chớp mắt còn thấy bóng dáng.
Thanh Ô hết sức giãy giụa: “Không ai hỏi , đừng đưa địa ngục aaaa!!”
Tiếng gào thét của gã hòa tiếng quỷ sói tru, tan biến Vong Xuyên Hà.
Huyền Không đạo trưởng vội vã chạy đến: “Hả? Tiểu Ngọc Ngọc ?”
Lâm Khê lắc đầu: “Hắn , tử cũng xin cáo từ.”
“Đệ tử, khó khăn lắm mới xuống một chuyến, bằng ở đánh mấy ván cờ, hoặc cùng sư phụ nhâm nhi chút ?” Huyền Không đạo trưởng liếc mắt mấy thỏi vàng.
Lão đưa tay nhặt lấy, liền nhét vàng trong túi áo.
Lâm Khê liếc mắt sư phụ một cái: “Người đang gì ?”
Huyền Không đạo trưởng hì hì: “Đệ tử hiếu kính sư phụ, hiểu tấm lòng con, con cần lo chuyện dưỡng lão cho .”
Mấy thỏi vàng đủ uống vài chục bữa rượu, tử tay thật hào phóng.
Huyền Không đạo trưởng ôm vàng nặng trịch, nụ càng lúc càng rạng rỡ: “Hí hí.”
“Tùy ý .”
Lâm Khê mở quỷ môn, trở về nhân gian.
Thái độ của vị phán quan đột nhiên chuyển biến, những bí mật ẩn giấu trong sổ sinh tử, tên của nàng, tiền kiếp của Phó Kinh Nghiêu...
Chuyến địa phủ , chuyện càng thêm phức tạp, thôi thì cứ giải quyết xong việc của nhà họ Giang .
Giờ đây, Thôi Ngọc mở mười tám tầng địa ngục, giam giữ kẻ trong tay đó.
Y mặt chút cảm xúc, dặn dò: “Ngày ba bữa, đúng tám giờ, mười hai giờ, bảy giờ sẽ quỷ sai đưa cơm. Đến canh năm thì tắt đèn, gì cần cứ tìm quỷ sai.”