Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 383
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:48:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả xem phần tiếp theo để bộ chương truyện!
Ông cụ Hạ sờ lên một tấm bia trống trơn:
"Vài năm nữa, sẽ an táng ở nơi đây."
Ông chỉ tấm bia bên cạnh:
"Tiểu Khôn trăm tuổi cũng sẽ cạnh ông ngoại ở đây, ?"
Tô Tử Khôn chẳng chút nghĩ ngợi, đáp lời ngay tắp lự:
"Tất nhiên là ạ, cháu sẵn lòng ở bên ông ngoại."
Hạ Mặc Hoa trợn tròn mắt, cuối cùng cũng hiểu dụng ý của phụ , thì là giao bộ Hạ gia cho Tô Tử Khôn.
Quả là vận may khó tin đến nhường nào!
Tô Tử Khôn vẫn rõ sự tình, chỉ ngây ngô hỏi:
"Đại sư, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào ?"
Lâm Khê đưa mắt quanh, trầm giọng :
"Vị trí vấn đề, song phía chính Đông một luồng khí đục bất thường."
Tô Tử Khôn về phía xa:
"Phía Đông là bên đó, cháu sẽ qua xem thử. Mọi cứ nán đây chờ nhé."
Chàng chạy chốc lát vội vàng , giọng run rẩy:
"Đại sư, nắp quan tài đang dịch chuyển!"
Tô Tử Khôn nuốt nước bọt, hỏi:
"Ta thấy tiếng móng tay cào tấm ván quan tài. Tổ tiên của chúng ... chẳng lẽ hóa thành cương thi ?"
Ông cụ Hạ chống gậy bước tới, gấp gáp :
"Ta xem. Phần mộ tổ tiên tuyệt đối thể xảy chuyện gì . Sau nhắm mắt xuôi tay, dám đối mặt với các cụ suối vàng?"
Tô Tử Khôn vội giữ tay ông cụ :
"Ông ngoại, đừng . Để đại sư lên . Nàng lợi hại hơn nhiều!"
Ông cụ Hạ dùng gậy gõ m.ô.n.g cháu:
"Người lớn như cháu mà còn sợ cái gì? Đại sư dù tài giỏi nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương. Mau lên !"
Ông cụ sang Hạ Mặc Hoa, giọng lệnh:
"Ngươi cũng qua đó xem cho !"
Hồ Bưu xắn tay áo, dẫn đầu chạy tới:
"Để . Sức khỏe của ông cụ dạo , thể chịu kinh hãi."
Lâm Khê bước theo , giọng u ám:
"Cứ cùng , nếu các ngươi rớt một dễ quỷ bắt lắm."
Tô Tử Khôn rùng , bất giác nhớ cảnh trong những câu chuyện về cương thi.
Phạm Khắc Hiếu
Tổ tiên biến thành cương thi, kẻ đầu tiên bỏ mạng chắc chắn là cận nhất.
Chàng lập tức nhấc bổng ông cụ Hạ lên, cất bước chạy như bay:
"Ông ngoại, chúng thể tụt phía . Xông lên nào!"
Ông cụ còn kịp phản ứng, thể nhấc bổng lên trung, cây gậy trong tay rơi xuống đất nặng nề.
"Gậy của rơi mất !"
"Người đừng lo, mua cây mới là ngay!"
Phía đông của khu mộ vang lên âm thanh kỳ dị, giống như tiếng lưỡi đao lớn kéo lê mặt đất, hoặc tiếng băm chặt xương thịt.
Xoẹt—!
Mộ phần bắt đầu chuyển động, bụi đất bay mịt mù.
Tô Tử Khôn bịt chặt mũi:
"Có mùi xác thối. Tổ tiên thật sự biến thành cương thi ?"
Ánh mắt Lâm Khê dán chặt một chỗ, trầm giọng :
"Nơi đây núi non xanh , linh khí hài hòa, sát khí khó bề tụ . E rằng thể dưỡng cương thi ."
"Có lẽ là cương thi từ nơi khác tới chiếm cứ, hoặc kẻ nào đó trong quan tài đang cố tình bày trò."
Tô Tử Khôn nghiêng về giả thuyết đầu tiên:
"Kẻ điên rồ nào rảnh rỗi đến mức đào mộ nhà kẻ khác chứ?"
Lâm Khê dừng một bia mộ vô danh. Lúc , các ngôi mộ khác đều còn chút dị động nào.
Trên bia mộ chỉ khắc ngày tháng, tên, cũng chẳng khắc chân dung. Trên phần mộ cắm một đóa hoa đỏ nhỏ.
Tô Tử Khôn bia mộ, trong lòng khẽ hỏi:
"Ông ngoại, chỗ an táng vị nào ?"
Đột nhiên, ông cụ Hạ như chợt tỉnh mộng, khẽ:
"Là cháu nội , Hạ Giác..."
Hắn trở về. Đóa hoa đỏ chính là dấu hiệu.
Lâm Khê phần mộ, cảm nhận khí trường xung quanh:
"Không t.h.i t.h.ể ở đây."
Ông cụ giải thích:
"Là y quan trủng, chỉ chôn y phục mà thôi."
"Vấn đề ở đây." Lâm Khê ung dung đáp lời, rút một lá phù triện màu vàng.
Khóe miệng Tô Tử Khôn giật giật. Đại sư thẳng thắn và thô bạo như , lão nhân gia đây nhất định sẽ chẳng chấp thuận .
Người bình thường cũng sẽ chấp nhận quật mộ cháu nội .
Lại tới lượt y tay.
Tô Tử Khôn sửa sang lời lẽ, định lên tiếng thì ông cụ :
"Được, cô cứ đào ."
Nụ mặt Tô Tử Khôn vụt tắt. Y đoán sai . Y giẫm hụt chân, suýt nữa ngã trong mộ.
"Đại sư, mời cô động thổ."
Lâm Khê rút lá phù cuồng phong cải tiến.
Cơn cuồng phong cuốn phăng đất đá, để lộ chiếc quan tài đen sâu bên .
Xoẹt, xoẹt—!!
Thanh âm kỳ dị vọng càng lúc càng rõ, như đang : "Chết hết !"
Tô Tử Khôn mở to mắt, mặt đầy kinh ngạc:
"Đại sư, tấm ván quan tài tiếng Nhật!"
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-383.html.]
Lâm Khê khẽ nhíu mày:
"Các ngươi lùi . Trong quan tài sinh khí của sống."
Tô Tử Khôn thoạt tiên chỉ thốt lên:
"Kẻ trộm mộ?! Lại dám đến tận mộ phần Hạ gia!"
Ông cụ Hạ vội vàng che miệng :
"Lùi xuống."
Chẳng lẽ nghịch tôn đầu óc khác thường của lão nhân gia trốn trong đó ?
Lão nhân gia lắc đầu khẽ thở dài.
là một lũ bất hiếu!
Lâm Khê nhảy xuống huyệt mộ, dùng tay ấn chặt nắp quan tài:
"Ngươi tự ngoài, để mời ngươi ?"
Thanh âm cào xé đột nhiên im bặt. Tiếp đến, một thanh âm thiếu niên vang lên, chất chứa sự hoảng hốt tột cùng:
"Ta kẻ , đừng mở !"
Giọng chút quen thuộc. Lâm Khê liền nhấc tấm ván lên.
"A—!"
Trong góc quan tài, một bóng đang ôm đầu co rúm . Tay áo của gã ướt đẫm một mảng lớn, run rẩy thôi.
Tô Tử Khôn nghiêm khắc hạch tội:
"Đã dám quật mộ kẻ khác thì chớ sợ gặp sống. Mau dậy!"
Ông cụ Hạ tưởng rằng trong quan tài là cháu nội . Thanh âm của lão nhân gia trở nên dịu dàng hơn hẳn:
"Cháu nó ơi, mau đây ."
"Vân Mộng Hạ Vũ!"
"Không ! Đây là chuyện ngoài ý , đáng c.h.ế.t thật..."
Kẻ nọ lập tức im bặt, lệ châu thi tuôn rơi.
Lâm Khê tóm lấy cổ áo gã, nhấc bổng lên:
"Chúng từng quen ? Vì cớ gì ngươi dám ?"
Kẻ thần bí điên cuồng giãy giụa, tựa hồ đang chịu dày vò. Gã thét lên thảm thiết, tiếng kêu tựa heo chọc tiết:
"Không! Đừng !!"
Lâm Khê lòng dấy nghi hoặc hỏi:
"Ta từng gặp ngươi ?"
Kẻ nọ ngây , đột nhiên run nữa.
, nàng nhận diện mạo của gã!
Gã liên tục phủ nhận:
"Chưa gặp, quen, . Mau thả !"
Lâm Khê khẽ nhướn mày:
"Ngươi quả nhiên chột . Xét tướng mạo của ngươi, rõ ràng gây ít chuyện ác. Đem ngươi tới Nha môn Quản lý Đặc biệt tống giam thì ."
Kẻ nọ lắc đầu như trống bỏi:
"Không, Nha môn Quản lý Đặc biệt!"
Bước chân Lâm Khê dừng chợt khựng:
"Ngươi là trong giới huyền môn, e ngại Nha môn Quản lý Đặc biệt như . Hóa ngươi là thành viên của tổ chức!"
Ngực kẻ thần bí đập thình thịch, ánh mắt đảo liên hồi.
"Không ..."
Lâm Khê liếc gã:
"Tổ chức mất ít sinh mạng. Ngươi nhát gan tồi tệ như ... Ngươi chính là Phong thủy sư Thanh Ô đến từ Nam Á!"
Trái tim Thanh Ô chìm xuống tận đáy vực sâu. Lọt tay vị nữ sát thần , sống cũng bằng chết.
Lần đầu gặp mặt, phụ nữ đốt y phục của gã, khiến gã chạy trần truồng giữa phố, chịu sự chế nhạo của bao phụ nhân.
Lần thứ hai, gã sa tay nàng!
Đáng chết! Thích Không, mười tám đời tổ tông nhà ngươi tất chịu nguyền rủa!!
Thanh Ô yếu ớt phủ nhận:
"Không ."
Đoạn, gã bật đầy cay đắng:
"Ha ha, đúng , chính là Thanh Ô. Ngươi từng đốt quần áo của ..."
Lâm Khê bỗng nhớ , ánh mắt trở nên sắc lạnh:
"Ngươi từng bày trận Bát Môn Kim Tỏa, giam cầm Vân Ngạn và Bạch Tu Viễn, suýt chút nữa khiến bọn họ mất mạng!"
Thanh Ô thở dài, như mất hết sinh lực:
"Là , đều là của . Xin . Hồi tuổi trẻ nông nổi. Giờ hồi tâm chuyển ý. Ta tự nhận tội!"
Ông lão họ Hạ chăm chú gương mặt gã, ánh mắt chợt lóe lên hy vọng:
"Tiểu tử, ngươi Hạ Giác ?"
Thanh Ô ngơ ngác:
"Ai?"
Hy vọng trong mắt ông lão vụt tắt.
Hạ Giác xuất gia, chắc chắn sẽ bao giờ về. Có lẽ bỏ mạng nơi nào đó giữa đường, hoặc đang ẩn trong một ngôi cổ tự nào đó mà gõ mõ tụng kinh...
Thanh Ô lặp :
"Ta quen Hạ Giác, cũng ý đào mộ. Ta hề hữu ý."
Lâm Khê hỏi:
"Vậy ngươi trốn trong mộ phần của Hạ gia gì?"
Bốn mắt . Thanh Ô sợ hãi co rúm :
"Ta ."
"Ngươi dối." Lâm Khê siết chặt cổ gã từng chút một.
"Thành thật khai hết!"
Thanh Ô trợn mắt trắng dã, thở ngày càng yếu ớt, dường như thấy tổ cô đến đón gã về.
"Đại... đại tỷ... À ! Đại sư, đại ca, các vị hùng, tỷ tỷ, xin các vị thần thánh chứng giám, đây!!"
Lâm Khê nới tay một chút:
"Ít lời vô nghĩa thôi."