Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 378
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:48:02
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời quý độc giả tiếp tục lật trang, để thưởng lãm bộ chương truyện!
Bạch Vô Thường vỗ mạnh đùi y, kinh ngạc thốt: "Ta biến thành bộ dạng , đồ nhi nhận ?"
Y vận bộ y phục trắng, hình thanh mảnh, gương mặt tựa hoa đào chớm nở, đôi mắt ngấn lệ, môi son đỏ tươi như đào.
Ánh mắt y vạn vật đều đong đầy tình cảm.
Quả là một dáng vẻ phong lưu, dễ khiến bao say đắm, tựa như các công tử đào hoa trong chốn hoa nguyệt.
Ai trông thấy cũng dễ dàng nhận y là một kẻ lãng tử phóng đãng, chỉ giỏi bám víu đàn bà.
Bạch Vô Thường khỏi khó hiểu: "Điểm nào giống với lão sư phụ của đồ nhi chứ?"
"Tựa chỗ."
Lâm Khê nào chỉ dung mạo, nàng chủ yếu khí chất.
Trong vẻ mệt mỏi phong sương, còn ẩn hiện thoáng chút lén lút, chính là lão sư phụ của nàng, sớm quy tiên.
"Lão già , khi quy tiên mà còn dám lén lút Vô Thường, quả là bản lĩnh lớn thật đó."
Phạm Khắc Hiếu
Bạch Vô Thường đành thừa nhận, y khẽ chỉnh đóa hoa đỏ nhỏ ngực, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
"Để tự giới thiệu về bản . Ta chính là Đầu đảng quỷ sai Địa Phủ, Bạch Vô Thường."
"Chỉ khi việc, hãy gọi đúng chức vụ, chớ tùy tiện tìm cách liên kết lung tung."
Lâm Khê liếc mắt khinh bỉ: "Đừng hòng giả vờ! Người Bạch Vô Thường mà lên tiếng báo cho đồ nhi một lời ?"
Bạch Vô Thường kiêm chức Huyền Không Đạo trưởng, hắc hắc hai tiếng: "Sợ đồ nhi đánh đó mà. Gần đây việc thế nào ? Đồ nhi với vị thiếu gia họ Phó tiến triển gì chăng?"
Lâm Khê biếng nhác đáp: "Ta kẻ như ."
"Chỉ cần đánh là , hì hì."
Huyền Không Đạo trưởng kỹ một chút, liền nhảy cẫng lên: "Chà! Khí tức tím quả hề đơn giản, kể xem, và thiếu gia Phò gia mấy ngày mấy đêm , thích lắm..."
Lâm Khê chẳng thể nhẫn nhịn thêm nữa, lập tức tay.
Sư phụ còn quái đản hơn cả Tịnh Nguyên Đạo trưởng, cần nhẫn nhịn gì.
Một quyền mạnh mẽ mang theo khí tức tím đậm, Huyền Không Đạo trưởng vội vàng ẩn lưng đồng đạo.
"Lão gia hỏa, đỡ lấy!"
Hắc Vô Thường lắc đầu thở dài, mạnh mẽ đỡ lấy cú đánh : "Ngươi quả thực phi phàm."
Huyền Không Đạo trưởng thò đầu : "Đương nhiên , đồ nhi của chẳng tầm thường."
Hắn chu mồm: "Nói là đánh , mà giờ thốt lời gian dối, đồ nhi của cùng thiếu gia Phò gia...?"
"Câm miệng!"
Lông mày Lâm Khê chau khẽ giật.
Bên cạnh, Giang Uyển Uyển và Bạch Tuần Hiệp c.h.ế.t lặng.
Sư phụ của Lâm Khê hóa là Bạch Vô Thường, quả là phi phàm!
Còn ghê gớm hơn nữa là, nàng còn thể giao thủ cùng cả Hắc Bạch Vô Thường!
Chuyện càng kinh ngạc hơn nữa là... nàng thành gia thất !!
Bạch Tuần Hiệp vội vã bịt tai, sắc mặt hoảng hốt: "Câu ... tiểu nên lắng chăng?"
Giang Uyển Uyển khẽ kéo khóe miệng: "Đã còn gì, là cho tường tận hơn chút , nàng ... ôi!"
Vân Yến kéo vạt áo của nàng: "Hắc Bạch Vô Thường ở đây, tiểu sư tổ đang ở đây, bớt lời ."
Giang Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, chẳng dám hỗn xược.
Một đám đại nhân vật tụ tập nơi đây, nào dám mạo phạm.
Vân Yến chắp tay thi lễ với Huyền Không Đạo trưởng: "Tiểu bối bái kiến Bạch Vô Thường cùng sư tổ."
Huyền Không Đạo trưởng vẫy tay: "Cứ gọi là Bạch Vô Thường, Lâm Khê mới chính là sư tổ."
Lão thu vẻ cợt nhả mặt, trở nên nghiêm nghị: "Đồ nhi, triệu sư phụ đến việc gì?"
Ngụ ý rằng lão bận rộn.
Lâm Khê lấy mảnh vỡ: "Sư phụ, xem đây."
Huyền Không Đạo trưởng thoáng qua, vẻ mặt bối rối: "Hình như từng diện kiến , nhưng tựa hồ từng..."
Lão vòng quanh Lâm Khê một lượt, vẫn chẳng thể nhớ : "Ta rõ ràng từng gặp, nhưng là ở nơi nào đây?"
Lâm Khê xoa xoa thái dương: "Xin đừng xoay nữa, chóng mặt ."
"A! Ta nhớ !" Huyền Không Đạo trưởng chằm chằm nàng: "Đồ nhi, viễn tại thiên biên, cận tại nhãn tiền."
Lâm Khê nhíu mày: "Ý là... ư?"
"Thật thông minh, quả đúng là đồ nhi của ."
Huyền Không Đạo trưởng vuốt vuốt cằm trơn nhẵn râu, hồi tưởng quá khứ.
"Nói chính xác thì là khi còn bé, nhớ thuở từng ngang qua một con suối nhỏ..."
Làm Vô Thường mấy ngàn năm ròng, ngày nào cũng là việc bắt quỷ hoặc bắt quỷ, quả thực chán ngán vô cùng.
Lão là một quỷ sứ chẳng chịu cô đơn, hễ rảnh rỗi là dạo bước nhân gian để trải nghiệm hồng trần.
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-378.html.]
Lúc khất cái, khi cô nương phong trần, khi khác hóa thành đạo sĩ.
Một hôm, lão ngang qua một thôn làng, định thi triển pháp thuật xem xét tình hình, vô tình đến bên một con suối nhỏ để rửa mặt.
Tiếng yếu ớt vẳng lên, tựa tiếng mèo non.
"Trời đất ơi, ai nỡ lòng bỏ đứa trẻ nơi ?"
"A, là một bé gái dơ bẩn."
Huyền Không Đạo trưởng bấm ngón tay tính toán: "Kỳ lạ , là Bạch Vô Thường mà thể đoán , đứa bé hẳn lai lịch phi phàm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lão vốn chẳng can thiệp, bởi vận mệnh con vốn trời định đoạt.
"Ù ù ù, ái ái..."
Nàng bé đến nỗi thảm thiết, ai cũng thấy thương, như đang khẽ : "Cứu lấy ."
Huyền Không Đạo trưởng quả thực đành lòng, vài bước , tự lẩm bẩm với .
"Ta là Bạch Vô Thường, quen thói hành sự theo ý , lão Phan và Tiểu Dư Dư nào quản ."
"Đã sống bấy lâu nay mà từng nuôi dưỡng hài tử nào, chi bằng thử một phen?"
Huyền Không Đạo trưởng giơ tay bế cô bé lên, thì một luồng âm khí mạnh mẽ tỏa , khiến hai tay ông như bỏng rát.
"Trời đất quỷ thần ơi! Đau đớn thấu xương!"
"Hài tử , quả thật đáng ghét!"
Ông cúi xuống , chỉ là một đứa bé bình thường, chẳng vương chút âm khí nào.
Chẳng lẽ nhầm?
Huyền Không Đạo trưởng ôm cô bé lên, khẽ véo đôi má phúng phính của cô bé: "Con , gọi một tiếng sư phụ, sẽ mang con ."
Cô bé mỉm ngọt ngào, cất mấy tiếng "á á" non nớt.
Huyền Không Đạo trưởng hân hoan khôn xiết: "Được , kể từ nay, chúng chính là sư đồ."
"Sư phụ cho con bú, ối chao, quên mất, sư phụ bắt bò cái cho con b.ú chứ."
"Phàm nhân thể uống sữa bò ư? Ta từng nuôi dưỡng nhi đồng, thật , lỡ mà nuôi c.h.ế.t thì đây?"
"Thôi , lát nữa hỏi con ma nữ . Hài tử thì mạnh mẽ, mau lớn khôn nhé."
"À , con tên, sư phụ sẽ đặt tên cho con. Nhặt con bên bờ suối... nước, gỗ."
"Gọi là Lâm Khê, ?"
"Con đồng ý, thật !"
Huyền Không Đạo trưởng miên man nghĩ ngợi, bỗng dưng cảm động đến nỗi hai hàng lệ tuôn rơi: "Đồ nhi của , đều nhờ chiếu cố, con mới lớn khôn thế , thật sự cảm động quá đỗi."
Lâm Khê gì hơn, chỉ đáp: "Đa tạ sư phụ nuôi c.h.ế.t con."
Nàng theo sư phụ xuống núi bắt quỷ khi mới tròn một tuổi, hai tuổi tự lo miếng ăn thức uống, đến ba tuổi thì bắt đầu kiếm tiền sữa.
Trên cõi đời , e rằng chẳng ai dễ nuôi như nàng.
Lâm Khê chuyển sang chính đề: "Vậy , khí tức của mảnh vỡ vẫn còn vương con?"
Huyền Không Đạo trưởng lập tức trở nên nghiêm nghị: " , nhưng chỉ đó. Ta ngờ rằng lúc ngươi còn thơ ấu từng tiếp xúc với vật gì đó, nên mới nhiễm âm khí."
Lâm Khê vuốt cằm trầm ngâm: "Con sinh trưởng tại Giang gia."
Nàng hồi tưởng lời của Giang Kỳ.
Giang gia bỗng dưng vứt bỏ nàng, thái độ của Giang gia đại ca đổi bất thường, cùng những nghi thức tế lễ thần bí...
Hiển nhiên, rắc rối đều khởi phát từ Giang gia!
Trong ba mảnh vỡ còn , một mảnh trong tay Sư Khổng, một mảnh khác đang ở Giang gia.
Mảnh cuối cùng vẫn rõ tung tích, thể đang trong tay một thế lực bí ẩn nào đó, cũng thể lưu lạc phương khác.
Điều duy nhất thể khẳng định là Giang gia đang che giấu một thiên cơ.
Thiên cơ , ắt liên quan mật thiết đến nàng.
Lâm Khê khẽ đáp: "Con rõ."
Huyền Không Đạo trưởng giơ một ngón trỏ lên: "Còn một việc nữa. Ta từng lật giở Sổ Sinh Tử mà chẳng thấy tiểu sử của con, con tựa như Tôn Ngộ Không, đột nhiên xuất hiện giữa cõi đời ."
Hắc Vô Thường bổ sung thêm: "Sổ Sinh Tử do linh khí trời đất hội tụ mà thành, ghi chép tiền kiếp hậu thế của vạn vật chúng sinh."
"Hoặc sửa đổi, hoặc ngươi chính là tồn tại duy nhất."
Huyền Không Đạo trưởng : "Duy chỉ Thủ lĩnh Địa phủ, vị thần linh duy nhất nơi trần thế, Phong Đô Đại Đế mới thể sửa đổi Sổ Sinh Tử."
"Song, ngài vẫn luôn trong trạng thái bế quan, mỗi bế quan kéo dài tới năm trăm năm, từ lâu còn hỏi đến chuyện nhân gian."
Hắc Vô Thường tò mò hỏi: "Vậy thì, tại ngươi đặc biệt đến ?"
Lâm Khê nhún vai: "Ta đây lợi hại, đây vô địch."
Huyền Không Đạo trưởng tự hào tiếp lời: "Đồ nhi của chính là lợi hại, chính là vô địch."
"..."
Hắc Vô Thường bấy giờ mới tâm phục khẩu phục.