Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:47:51
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

Phạm Khắc Hiếu

 

Chính kẻ đó là đầu tiên đề xuất việc hiến tế Vũ Nhược, nếu phát giác, hậu quả ắt sẽ vô cùng nghiêm trọng.

 

Thế thì chi bằng tay , trừ bỏ hậu hoạn.

 

Lão râu quai nón khẽ gõ lên sợi dây chuyền vàng to bản lủng lẳng cổ: “Chớ quên, việc hiến tế Vũ Nhược, tất cả chúng ở đây đều thoát khỏi liên can. Gã nam nhân mang theo yêu pháp, nếu để phát giác… tất thảy những gì chúng đang hiện giờ sẽ tiêu tan.”

 

Giờ đây, đám dân làng quên khuấy rằng, nếu chẳng nhờ Vũ Nhược và cái gọi là “yêu vật” , bọn họ vốn dĩ nào thể đeo đầy vàng bạc châu báu, e rằng c.h.ế.t đói từ thuở nào.

 

Để nay, khi no ấm áo cơm, xiêm y là lượt, tay đeo vàng ngọc, bọn họ cùng bàn tính kế sách sát hại ân nhân.

 

Dân làng bỗng chốc để lộ bộ mặt tham lam, xa đến ghê tởm: “Giết yêu vật!”

 

Lão râu quai nón nheo mắt lệnh: “Mau theo !”

 

Vũ Nhược dìu Thương Lân bước chân khỏi mặt nước, liền chạm những gương mặt thuộc đến nao lòng.

 

Nàng thiện tâm nhắc nhở: “Chư vị thúc bá, thủy triều rút, hiểm nguy lắm , bờ biển chi ?”

 

Lão râu quai nón hiệu, lập tức, đám rút những con d.a.o dài sắc lẹm, vây khốn hai đang đầy thương tích.

 

Vũ Nhược kinh hãi tột độ, ngay cả phụ nàng cũng trong đám đó, lăm lăm d.a.o kiếm đối chọi cùng nàng.

 

Nàng thể tin mắt : “Phụ , cớ hành sự như ?”

 

Trưởng thôn cúi gằm đầu, giọng run rẩy: “Tiểu Vũ, trách thì hãy trách con , tại con rước về một yêu vật.”

 

Vũ Nhược lớn tiếng phản bác: “Hắn nào yêu vật, rõ ràng giúp đỡ chư vị nhiều cơ mà!”

 

“Hắn chính là yêu vật! Kẻ phàm nhân thì đôi mắt xanh biếc dị thường thế ?!” Lão râu quai nón giận dữ gào lên: “Hừ! Bọn chẳng cần giúp đỡ, yêu vật tuyệt đối mang ý đồ .”

 

Vẻ ngụy biện trơ trẽn đến tột cùng của bọn họ khiến nàng cảm thấy xa lạ, Vũ Nhược lùi mấy bước, tựa như một câu chuyện lố bịch nhất trần đời.

 

Thuở , khi gặp khốn khó thì cầu xin nàng trợ giúp, giờ đây khi dư dả, bọn họ liền trở mặt vô ơn.

 

Vũ Nhược lặng lẽ một lúc, thẳng phụ : “Phụ cũng cho rằng chúng con là yêu vật ?”

 

Trưởng thôn vẫn cúi gằm đầu, dám đối diện với ánh mắt nàng: “Tiểu Vũ, nếu con sớm lìa đời, thì chuyện chẳng xảy .”

 

“Phụ , rốt cuộc ý gì?!!”

 

Vũ Nhược hồi tưởng những điều kỳ lạ xảy đến khi ngất xỉu đó, từng manh mối riêng rẽ bỗng chốc nối kết , cuối cùng nàng cũng thấu tỏ lẽ.

 

“Chính là phụ , đẩy con xuống biển sâu!”

 

“Cũng chính là phụ , đem con hiến tế cho hải quái!”

 

Trưởng thôn vờ vĩnh lau nước mắt cá sấu, đoạn dứt khoát thừa nhận: “ , chính trói tay chân con, đẩy con xuống tận đáy biển sâu. Tất cả đều vì sự an nguy của làng, thực còn cách nào khác…”

 

Đồng tử Vũ Nhược co rút dữ dội, đôi mắt nàng đỏ hoe ngấn lệ: “Phụ , cớ thể nhẫn tâm sát hại cốt nhục của ?”

 

Ngày , nàng nhờ cá con cứu giúp các thúc bá trong làng, mà nay bọn họ đẩy nàng chốn tử địa.

 

Biết thì nàng chẳng cứu, chẳng giúp nữa.

 

Trưởng thôn trầm giọng : “Tiểu Vũ, đây là thiên mệnh của con, chọn hiến tế là phúc phận lớn lắm . Con nên, ngàn vạn nên mang yêu vật về đây.”

 

Vũ Nhược nhận chẳng thể lý lẽ với hạng : “Hải quái c.h.ế.t , cõi đời nào còn yêu vật nào nữa.”

 

Lão râu quai nón lập tức lớn tiếng la làng: “Kẻ phàm nhân thể sát hại hải quái, chính là yêu vật!”

 

“Giết !”

 

Giờ khắc , Vũ Nhược cuối cùng cũng thấu rõ.

 

Đối với đám dân làng , ngươi là thần thì ắt là thần, ngươi là yêu thì ắt là yêu.

 

Việc rõ ai mới là yêu vật vốn chẳng còn quan trọng, bởi lẽ trong lòng bọn họ, phàm cái gì lợi cho thì chính là thần, dùng xong thì tiện tay đạp một cước cho rơi xuống vực sâu.

 

Thì , sự hiểm ác của lòng cũng chỉ đến thế. Ngoài miệng thì đạo mạo ngâm nga lời nhân nghĩa, song thực chất đang tâm sát hại những kẻ vô tội.

 

Ngay tại giây phút đây, rốt cuộc thì ai mới thật sự là yêu vật?

 

Vũ Nhược lùi từng bước về phía biển, làn nước lạnh ngắt tràn qua mắt cá chân, nàng lo lắng thúc giục Thương Lân: “Chàng mau , đừng bận tâm đến , hãy trở về với lòng biển cả.”

 

Thương Lân kiên quyết lắc đầu: “Không thể bỏ nàng .”

 

Dân làng vây kín thành nhiều vòng, chặn lối biển, Vũ Nhược còn đường lui. Bọn họ chuẩn từ , cố tình chọn lúc Thương Lân đang thương nặng để tay.

 

Thương Lân là giao nhân, chỉ cần nhảy xuống biển thì đám dân làng chẳng thể . Còn nàng…

 

Vũ Nhược hạ quyết tâm: “Chốc lát nữa, nhất định .”

 

Nàng bất chấp nguy hiểm, lao về phía cha, liều mở một con đường thoát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-368.html.]

 

Gã đàn ông râu quai nón gầm lên: “Bắt lấy nó, đừng để quái vật chạy thoát!!”

 

gậy gộc và d.a.o găm đ.â.m lưng, Vũ Nhược từ từ nhắm mắt, chờ đợi cái c.h.ế.t cận kề. Kiếp gặp Thương Lân là may mắn lớn nhất đời nàng, nếu kiếp , mong tái ngộ.

 

Từng giọt m.á.u tanh sền sệt chảy dọc má, mùi m.á.u nồng nặc xộc lên mũi, nhưng nàng hề cảm thấy đau đớn.

 

Vũ Nhược chợt mở bừng mắt, Thương Lân đang chắn nàng, cố nặn một nụ nhợt nhạt.

 

“Đừng sợ, ở đây.”

 

Vũ Nhược bật thành tiếng: “Không, , mau !”

 

“Không . Nàng là thê tử duy nhất của .”

 

Thương Lân từ đầu đến cuối vẫn hề nhúc nhích.

 

Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, thở của ngày càng yếu ớt, bên tai Vũ Nhược vang lên những tiếng hét điên cuồng của dân làng.

 

“Sắp , g.i.ế.c , đốt xác, nghiền xương , nhanh lên! Nhanh tay lên!”

 

Vũ Nhược lo lắng đến cực độ, tầm dần mờ .

 

Ai sẽ đến cứu họ?

 

Ai sẽ cứu Thương Lân?

 

Trong đầu nàng vang lên một giọng khàn khàn: “Ta thể ban cho ngươi sức mạnh vô biên, cứu lấy phu quân mà ngươi yêu quý. Ngươi giao kèo với ?”

 

Vũ Nhược nức nở đáp: “Ta đồng ý.”

 

Vừa dứt lời, từ đan điền truyền đến một cơn đau rát bỏng, cả nàng tràn ngập một nguồn sức mạnh khủng khiếp.

 

“A a a!!”

 

Nàng hất tung tất cả những kẻ mặt, ngay cả Thương Lân cũng hất văng.

 

Ý thức dần nuốt chửng, trong đầu nàng chỉ còn duy nhất một ý niệm.

 

Giết hết bọn chúng!

 

Đêm nay m.á.u chảy thành sông, trời treo một vầng trăng m.á.u đỏ rực, nước biển cũng nhuộm thành màu đỏ thẫm.

 

Vũ Nhược quỳ mặt đất, hai tay dính đầy máu, ngừng run rẩy: “Sao thành thế ?”

 

“Ha ha, lắm, đứa trẻ đáng yêu. Nào, lên , g.i.ế.c nốt kẻ cuối cùng.”

 

Vũ Nhược tự chủ dậy, tiến về phía Thương Lân.

 

Không! Không

 

Nàng cố gắng giãy giụa, nhưng thoát khỏi sự khống chế.

 

Giọng tà ác vang lên: “Giết , chuyện sẽ kết thúc.”

 

Không! Đừng!!

 

Vũ Nhược gào thét trong lòng, tay từ từ giơ lên. Mau chạy !!

 

Sắc mặt Thương Lân tái nhợt, là một vũng m.á.u loang lổ. Hắn dồn hết sức lực cuối cùng ôm chặt lấy nàng, đầu tiên thốt một câu thật dài.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

“Vũ Nhược, thê tử duy nhất của . Được ở bên nàng, hoan hỉ vô ngần, hạnh phúc khôn xiết. Hy vọng nàng về sẽ sống… thật hạnh phúc.”

 

Hắn cúi đầu, gom hết tinh lực hóa thành một giọt ngọc máu, đưa miệng Vũ Nhược.

 

Bóng hình xanh biếc của dần tan biến.

 

Trong khoảnh khắc, trời đất đổi sắc, sóng biển cuộn trào thành những đợt sóng lớn, quét sạch tất cả thứ.

 

Vũ Nhược tỉnh dậy, làng biến mất, cha nàng cũng còn, Thương Lân cũng còn nữa.

 

Giữa biển cả bao la, chỉ còn một nàng.

 

Nàng trở thành con hải quái đáng ghét, giam cầm vĩnh viễn trong vùng biển , đời đời kiếp kiếp thể rời .

 

Vũ Nhược ngước lên trời cao, nước mắt trong veo từng giọt từng giọt lăn xuống, hóa thành những hạt ngọc trai nhỏ xinh.

 

“Ta nuốt ngọc giao nhân của Thương Lân, biến thành hình dạng của , để bảo vệ ngôi nhà của chúng .”

 

Trải qua bao thăng trầm nghìn năm, biển cả an bình, Vụ Hải đô thành từ một làng chài nhỏ trở thành một đô thị phồn vinh, mà vĩnh viễn chẳng thể về…

 

Vũ Nhược ngân lên khúc ca ai oán, giọng điệu chứa chan nỗi sầu bi.

 

Đí tá tá tá la la la la la la la la a tá tá tá…

 

Loading...