Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 356

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:45:47
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Tiểu Kim vẫy tay, Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa lập tức bay tới, mang theo nước .

 

“Chủ nhân, chúng đến , chuyện gì ạ?”

 

Lâm Khê hỏi: “Tiểu Thổ ?”

 

Tiểu Hỏa lắc đầu: “À, rõ.”

 

Tiểu Thủy phát hiện thấy Tiểu Thổ, ngạc nhiên kêu lên: “Nó bắt cóc !”

 

Tiểu Mộc phản đối: “Tuyệt nhiên thể, Tiểu Thổ thể bắt , bọn phàm nhân đối thủ của nó .”

 

Thoạt Tiểu Thổ giống một đứa trẻ, nhưng linh hồn vốn là thần núi, uy lực hơn hẳn trưởng thành gấp bội .

 

Tiểu Mộc tưởng tượng: “Có lẽ nó hải thần mang .”

 

Tiểu Hỏa gãi đầu: “Hải thần mang một kẻ háu ăn về nhà gì chứ, quả là vô lý.”

 

Tiểu Mộc vẫn giữ ý kiến của : “Phàm nhân thể địch Tiểu Thổ, chắc chắn nó yêu quái bắt .”

 

Tiểu Hỏa : “Không ngửi thấy mùi yêu khí.”

 

Tiểu Thủy cũng : “Ta cũng cảm nhận .”

 

Tiểu Kim bảo: “Ta nghĩ Tiểu Mộc đúng.”

 

Trên bãi cát dấu vết giằng co, chỉ hai khả năng.

 

Một là kẻ địch quá mạnh.

 

Hai là Tiểu Thổ tự nguyện theo.

 

Tiểu Thổ đến mức phân biệt nổi chủ nhân với kẻ địch.

 

Chỉ truyền thuyết về hải thần mới khả năng mang một tinh linh ngay lập tức.

 

Bốn đứa tinh linh mỗi đứa một ý: “Chủ nhân, nghĩ ?”

 

Lâm Khê bấm đốt ngón tay tính toán, sắc diện chút phức tạp: “Tiểu Thổ đáy biển, mà đang xe.”

 

Phó Kinh Nghiêu lấy điện thoại : “Ta sẽ phái chặn những cỗ xe khả nghi để tìm Tiểu Thổ.”

 

Lâm Khê ngăn cản: “Không cần , Tiểu Thổ gặp nguy hiểm, nó tự nguyện theo bọn chúng.”

 

Nàng vươn vai duỗi : “Đi thôi, chúng cũng đến xem náo nhiệt.”

 

Gã áo xanh thứ nhất hưng phấn dị thường: “Thuận lợi phi thường, thằng nhóc ngu si đến khó tin.”

 

Gã áo xanh thứ hai : “Ngu độn như thế e sẽ giảm trí tuệ của Vương, chẳng bằng bắt các của nó còn hơn.”

 

“Ngu ngốc!” Gã áo xanh thứ nhất chửi mắng: “Chỉ cần thể của nó, cốt yếu là dung mạo khôi ngô là đủ .”

 

“Lời đó quả lý.”

 

Trong khoang xe, Tiểu Thổ trói chặt, tứ chi quấn kín bằng băng vải.

 

Nó lẩm nhẩm niệm chú: “Ma mị ma mị hống!”

 

Một cỗ linh khí bùng phát từ nội thể, cắt đứt hết dây trói cùng băng vải .

 

Tiểu Thổ dậy, xoay cổ tay, vận động gân cốt.

 

Mười phút , nó đang đuổi theo con cua bãi cát, tay tóm chặt yết hầu.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

“Ha ha, bắt mi nhé.”

 

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên, con cua biến mất.

 

Tiểu Thổ loạng choạng, tâm trí dần hôn mê.

 

Nó là sơn thần vĩ đại, mà dễ bề choáng váng đây?

 

Tiểu Thổ linh trí, giả bộ ngã xuống cát giả ngất xỉu, chuẩn bắt gọn hung đồ.

 

Hai gã trói tứ chi nó , gian xảo: “Ha ha, đứa cuối cùng , công việc thành. Vương thượng của bọn sắp trở về .”

 

Nghe thấy thế, Tiểu Thổ cảm thấy bất .

 

Kẻ chỉ bắt nó, mà còn bắt cả những đứa trẻ khác.

 

Chi bằng thừa cơ giả ngu độn, đánh sập sào huyệt của bọn chúng.

 

Tiểu Thổ nghĩ liền , cuối cùng cũng đến nơi .

 

Chủ nhân thông minh như , nhất định sẽ hiểu ý nó.

 

Cỗ xe chầm chậm dừng , tiếng bước chân nặng nề vọng đến càng lúc càng gần, Tiểu Thổ nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Gã áo xanh thứ hai mở cửa xe, trừng mắt lớn như chuông đồng: “Kỳ lạ ? Bọn trói tiểu tử mà, chẳng thấy dây trói cả?”

 

“Đừng lắm lời!” Gã áo xanh thứ nhất đá mạnh m.ô.n.g : “Đến địa phận của bọn , một con ruồi muỗi cũng khó thoát , he he!”

 

“Đại thật uy dũng.”

 

Gã áo xanh thứ hai vươn móng vuốt , túm chặt cổ áo Tiểu Thổ, l.i.ế.m môi, chép miệng đầy vẻ thèm thuồng: “Nhân loại non nớt trông thật tươi non, thơm lừng mềm mại, vị quả là tuyệt hảo.”

 

Một giọt dãi bọt rơi xuống mặt, mùi tanh nồng nặc xộc thẳng mũi, Tiểu Thổ khó chịu nhíu mày, suýt chút nữa ói mửa.

 

Lũ yêu quái đáng chết, chẳng hề đánh răng tẹo nào, hôi thối khó ngửi vô cùng.

 

Rầm một tiếng!

 

Gã áo xanh thứ hai đạp cửa bung , quẳng Tiểu Thổ bên trong, khuôn mặt bụ bẫm mà nhịn , cúi đầu toan hôn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-356.html.]

“Tiểu tử, để thúc thúc hôn một cái nào.”

 

Một cái miệng rộng ngoác , mùi tanh như cá muối trải mấy trăm năm bốc lên.

 

Tiểu Thổ thể chịu đựng nổi, giơ tay giáng một quyền: “Hôn cái đầu nhà ngươi, cút ngay!”

 

Gã áo xanh thứ hai bay vọt ngoài, va mạnh bức tường, tạo nên một cái hố lớn.

 

Hắn ngây ngốc, miệng há hốc kinh ngạc, kịp phản ứng.

 

Chốc lát , kêu thét, m.ô.n.g lung lay, cuống quýt bỏ chạy.

 

“Đại ơi, thảm ! Tiểu tử đánh .”

 

Gã áo xanh thứ nhất nổi giận: “Câm miệng! Tóm lấy nó!”

 

“Vâng, đại .”

 

Gã áo xanh thứ hai lồm cồm bò , tứ chi chống xuống đất, hai bên má sưng vù như hai khối thịt, trông vẻ ngu độn lạ thường.

 

“Nhân loại non nớt, ngoan ngoãn chịu trói !”

 

Tiểu Thổ nhớ thế chiêu của chủ nhân, ngưng tụ linh khí nơi lòng bàn tay, khẽ phất tay.

 

Phạm Khắc Hiếu

“A a a! Đại ơi, chống đỡ nổi nữa .”

 

Gã áo xanh thứ hai chui tọt cái lỗ tạo , mắt trắng dã.

 

Gã áo xanh thứ nhất kinh ngạc đứa bé mà chính y bắt về.

 

Có điều gì đó bất , đứa bé ba tuổi cường hãn đến thế?

 

Hắn xắn tay áo, lộ bắp tay vạm vỡ như bắp đùi, giọng mang đầy vẻ khinh miệt: “Tiểu tử con, dám khi dễ tiểu của , hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết!”

 

Hắn nghiêng , bước lạch bạch như một con cua dị dạng.

 

Tiểu Thổ kêu to: “Ngươi là cua tinh!”

 

“Ngươi mới là cua tinh!”

 

Tên áo xanh một xé áo ngoài, lộ cơ bắp vồng vã còn lớn hơn đầu Tiểu Thổ.

 

Hắn gầm lên một tiếng: “Ta là Cua tướng!”

 

Cơn cuồng phong dữ dội ập tới, Tiểu Thổ nhanh nhẹn chui xuống đất, né tránh đòn đánh.

 

Nó thò đầu lên, túm lấy chân tên áo xanh, kéo xuống đất, điệu nghệ huýt sáo một tiếng.

 

“Lăn lộn chốn hồng trần mà tìm hiểu danh tiếng Thần Sơn của ? Hai tên yêu quái tàn phế như các ngươi mà cũng dám bắt ư?!”

 

“Khốn kiếp!!”

 

Tên áo xanh ăn một trận đòn tơi bời.

 

Cứ tưởng vớ một tiểu nhóc ngoan ngoãn, ai dè rước về một lão tổ tông.

 

“Ôi da! Đại ca ơi, ngài mới là đại ca, xin dừng tay! Dừng chân!”

 

“Đại ca gì mà đại ca, cút !”

 

Lâm Khê ngoài cửa thấy tiếng kêu la thảm thiết, khóe môi khẽ giật.

 

Tiểu Mộc dựng tai lên: “Bình thường Thổ Thổ hiền hòa đáng mến, ngờ cũng hành hung.”

 

Tiểu Thủy : “Đừng quên Thổ Thổ là Thần Sơn đấy.”

 

Lâm Khê đạp cửa bước , cảnh tượng thê thảm đập mắt nàng.

 

Máu xanh chảy đầy đất, hai kẻ mặt mũi bầm dập quỳ phía , hôn mê bất tỉnh.

 

Tiểu Thổ thấy đến, lập tức thu tay chân, thẳng tắp, trưng vẻ mặt vô tội vạ.

 

Nó nở nụ ngọt xớt, giọng điệu nũng nịu: “Chủ nhân, cát tường!”

 

Bỏ qua đám yêu quái đầy thương tích chân Tiểu Thổ, giờ đây khí chất của nó trong veo, trông giống hệt một tiểu tử ngoan ngoãn và thuần chân.

 

“Hi hi.” Tiểu Thổ nhe răng : “Chủ nhân, tiểu yêu giải thích, đây chỉ là chút hiểu lầm thôi mà.”

 

Cả căn phòng loạn lạc, m.á.u xanh loang lổ khắp nền nhà, trông chẳng khác nào một hiện trường án mạng. Nếu quan phủ mặt tại đây, hẳn là Tiểu Thổ sẽ lập tức xiềng xích.

 

Lâm Khê khẽ khựng , đôi chút kinh ngạc.

 

Nàng Tiểu Thổ sẽ thương, nhưng ngờ tiểu gia hỏa trực tiếp lao đánh cho hai tên yêu quái tơi bời.

 

Tiểu Thổ lao tới cửa, lau vết m.á.u mặt, mỉm thiện: “Chủ nhân, đừng bỏ mặc tiểu yêu mà.”

 

“Dừng tay.” Lâm Khê lệnh: “Hãy rửa sạch sẽ .”

 

Tiểu Thổ ngoan ngoãn gật đầu, trông còn vẻ hung hãn như đó nữa, cứ như biến thành một kẻ khác.

 

Nó vươn tay : “Tiểu Thủy, nhờ ngươi đấy.”

 

“Ồ ồ.” Tiểu Thủy liền phun nước , rửa sạch vết m.á.u xanh: “Ủa, m.á.u màu xanh thế nhỉ?”

 

Tiểu Thổ nhún vai: “Tiểu yêu cũng nữa.”

 

Ào ào!

 

Tên áo xanh hai thấy động tĩnh bên ngoài, yếu ớt lên tiếng: “Báo quan, mau báo quan !!”

 

“Đồ ngốc!” Tên áo xanh một ho sù sụ: “Phải gọi là quan phủ mới đúng.”

 

đúng, gọi quan phủ.” Tên áo xanh hai bỗng nhiên nhớ : “Khoan , chúng là phản diện mà, kêu quan phủ đến gì?”

 

“Á á! Chết tiệt thật !”

 

“Im lặng nào, địch động thì động, giả c.h.ế.t .”

 

“Đại ca uy phong.”

 

Loading...