Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 350
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:45:40
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời chư vị độc giả thỉnh xem bên để tiếp tục chiêm ngưỡng bộ chương truyện !
Ngửi thấy mùi thơm của phấn thì là, Tiểu Thổ lập tức đổi ý: “Chúng đổi món .”
Tiểu Hỏa: “Đồng ý.”
Tiểu Thổ cắn một miếng cánh gà nướng: “Phì phì, cay quá đỗi, cay quá đỗi! Nước... ai nước chăng?”
Tiểu Thủy ném cho nó một bình Coca: “Xiên nướng và nước ngọt thần thánh, quả là tuyệt phối.”
Tiểu Kim và Tiểu Mộc cùng , xách về hai túi giống như đúc: “Mỗi loại đều mua một ít, chư vị hãy nếm thử hết .”
Cả nhóm chậm rãi dạo, bỗng một tửu quán hải sản thu hút, hương thơm nồng nàn theo làn gió nhẹ lan tỏa khắp nơi.
Ngoài cửa treo một tấm bảng hiệu to lớn, đó hai câu đối vô cùng nổi bật: “Thưởng thức hải sản để nếm trải cuộc đời, lắng chuyện đời để tìm kiếm chân lý.”
Tiểu Thổ đột nhiên dừng bước: “Chuyện đời về hải sản , .”
Tiểu Mộc giơ tay lên : “Đem hết tiền còn đưa cho , chúng cùng hưởng thụ một đại tiệc hải sản thịnh soạn .”
Tiểu Thổ móc xấp ngân phiếu: “Đây, cho ngươi.”
Tiểu Kim, Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa cũng lượt lục tìm tiền cất giữ.
Tiểu Mộc nhẩm đếm qua loa: “Còn chín ngàn năm trăm quan tiền, đủ để ăn một bữa tiệc hải sản thịnh soạn.”
Đồ ăn vặt tuy ngon miệng nhưng thể no bụng, đến gần biển, ắt nếm thử hải sản.
Tiểu Mộc hỏi: “Ăn ở tửu quán ?”
Lâm Khê chút dị nghị: “Ta cũng lắng vài câu chuyện về hải sản .”
“Vậy cứ quyết định thế !” Tiểu Mộc giơ một xấp ngân phiếu dày cộm, những tờ ngân phiếu sắc đỏ phấp phới trong làn gió nhẹ.
“Chư vị lệnh, cùng theo thôi!”
Chủ quán canh cửa tiệm, thấy một hàng tiểu nhi bước , lập tức vội vã chạy đến đón, giọng điệu tự nhiên trở nên dịu dàng hẳn.
“Các tiểu oa nhi, buổi tối an lành! Phụ mẫu của các cháu ?”
Tiểu Mộc đặt một đống tiền đồng lên ghế, giọng non nớt lộ vẻ lệnh: “Quán của ngươi gì ngon cứ dâng hết lên đây, tối nay bao trọn.”
Giọng trẻ con toát lên khí thế của một kẻ cướp.
Chủ quán sững sờ: “Tiểu oa nhi, ngươi bao nhiêu tuổi ?”
Năm đứa trẻ trông chừng hai tuổi rưỡi, tư duy minh mẫn, năng rành mạch – con cái nhà ai mà thông tuệ đến ?
Tiểu Mộc liền bịa : “Ba tuổi rưỡi.”
Kỳ thực, chúng tồn tại ít nhất ba ngàn năm, tuổi đời còn lớn hơn cả tổng tuổi của tất thảy những kẻ mặt tại đây.
Bốn tiểu tinh linh đồng thanh đáp: “ , chúng ba tuổi rưỡi.”
Chủ quán trợn tròn mắt kinh ngạc: “Cả năm tiểu oa nhi đều sinh cùng năm ?! Quả là một vị nương tử tài giỏi và một vị trượng phu chăm chỉ .”
Tiểu Mộc lấy tay che miệng khẽ ho khan một tiếng, giọng điệu hệt như lớn: “Chủ quán, mau dâng món. Nếu thiếu bạc cứ với .”
Chủ quán nghiêm mặt đáp lời: “Quán nhỏ chẳng tiếp đón khách đến tuổi trưởng thành, mời các tiểu oa nhi về gọi phụ mẫu đến đây.”
Thấy đám tiểu nhi cầm theo quá nhiều tiền, lão suýt chút nữa báo quan phủ.
Tiểu Mộc bất lực thở dài: “Làm tiểu nhi quả thực chẳng dễ dàng gì, bạc cũng tiêu, món ngon cũng chẳng thưởng thức.”
Lần tới mang về năm thanh gỗ hòe, để chủ nhân biến hóa chúng thành hình trưởng thành.
Lâm Khê bước , tình cờ lời , liền cất tiếng: “Chúng là bảo hộ của chúng. Mau dâng món.”
Chủ quán thêm một phen kinh ngạc, mắt mở to như chiếc chuông đồng: “Vị nương tử trẻ nhường , bảo sinh những tiểu oa nhi đáng yêu thông tuệ đến .”
Lâm Khê giải thích: “Ta chẳng mẫu của chúng.”
Chủ quán lập tức vỡ lẽ: “À, hiểu, cô nương là tỷ tỷ của chúng.”
Nàng khẽ gật đầu.
“Đoán đúng .” Chủ quán hớn hở chỉ vị nam tử bên cạnh, tự tin : “Còn vị công tử đây là phụ của các tiểu oa nhi.”
Sắc mặt Phó Kinh Nghiêu lập tức sa sầm: “Trông già nua đến ư?”
Chủ quán vội vàng sửa lời: “À , là trưởng!”
Một lão giả trung niên đầu điểm sương, lưng còng mở miệng gọi là “ trưởng,” khiến Phó Kinh Nghiêu càng thêm tối sầm mặt mũi.
Lâm Khê khẽ nâng cằm , chẳng chút khách khí bật : “Ha ha, cứ ăn uống , chuyện tuổi tác để hẵng tính.”
Chủ quán vội đón lời đùa của nàng: “ đúng, vị đài đây… À ! Vị công tử tuấn tú đây, xin mời!”
Vừa lão giới thiệu: “Nguyên liệu tại quán nhỏ của mỗi sớm đều đánh bắt từ biển khơi, tươi ngon, đảm bảo còn sống nguyên khi bếp.”
Trong hậu viện quán ăn bày đầy các bể nước lớn nhỏ, chứa đủ loại hải sản như cá mú, ốc hoa, sò huyết, tôm hùm, tôm tít, v.v.
Chủ quán cất lời: “Phàm là sinh vật biển thể dùng thực phẩm, miễn là hợp lệ, nơi đây đều đủ. Các vị cứ tự nhiên chọn lựa, sẽ đích xuống bếp chế biến cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-350.html.]
Lâm Khê chẳng am tường về hải sản, liền : “Tự chúng chọn .”
Tiểu Thủy là kẻ đầu tiên cất tiếng: “Cứ để . Hấp cá mú, nghêu xào ớt xanh, tôm hùm xào tỏi, ốc hoa ngâm muối, bào ngư xào hành, trứng hấp nhum biển… thêm một nồi gà hầm dừa nữa, đa tạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ quán ngẩn há hốc mồm kinh ngạc.
Một tiểu nhi ba tuổi rưỡi năng lưu loát đến , thông tuệ hơn con trai thi cử toán học luôn đạt điểm của lão cả trăm .
Chẳng lẽ bên trong là một linh hồn trưởng thành?
Dẫu thể nhỏ bé nhưng trí óc vô cùng minh mẫn.
Đây… chẳng yêu quái ư!!
Chủ quán chợt nhớ đến những truyền thuyết từng thuở bé, lòng hoang mang tột độ, vội vàng nắm chặt lấy thực đơn mà bỏ chạy: “Các vị cứ tự nhiên, chuẩn món ăn đây.”
Tiểu Thủy chống nạnh: “Quả đúng là kẻ nhát gan.”
Lâm Khê khẽ chạm trán , cất lời: “Đừng quên giờ đây ngươi là tiểu nhi ba tuổi, cần nhập vai cho thật đạt.”
Tiểu Thủy ngoan ngoãn đáp: “Chủ nhân, rõ.”
Ông chủ lấy nguyên liệu, vô tình câu , trái tim đang treo lơ lửng trung bỗng chốc rơi tõm xuống vực.
Bọn họ... quả nhiên là yêu quái!
Phạm Khắc Hiếu
Ông chủ tự nhủ thầm trấn an: “Hải thần phù hộ, chớ sợ chớ sợ, khách đến là phúc, tiễn là xong chuyện.”
Hắn vội vàng chế biến món ăn, sợ chậm trễ sẽ mếch lòng các vị khách quý.
Lâm Khê cùng đám tiểu tinh linh tìm một chiếc bàn an tọa.
Chiều tà buông xuống, bữa tối cũng đến lúc.
Khách bắt đầu đông dần, nhân viên tất bật ngừng, nhưng chẳng thấy bóng dáng ông chủ .
Tiểu Thổ xoa xoa bụng, nhíu mày : “Ông chủ gì mà lâu quá , đói lắm , a ui!”
Lời dứt, ông chủ bê một mâm thức ăn, lao vút đến bàn tựa như phi nước đại, mà một giọt canh cũng hề sánh ngoài.
Lâm Khê trêu: “Ông chủ đây luyện qua võ công?”
“Vác mâm thành thói quen, tự nhiên chẳng để rớt giọt canh nào.” Ông chủ đặt bốn năm món tinh tế xuống bàn, lau mồ hôi trán.
“Mời quý khách dùng bữa, nếu hợp khẩu vị thì tính tiền.”
Lâm Khê cầm đũa, nếm thử cá mú hấp.
Thịt cá tươi ngon, mềm mại mà vẫn giữ độ dai, hòa quyện hảo cùng nước chấm, để hậu vị khó quên nơi đầu lưỡi.
Dù ông chủ đây phần nhát gan, song tay nghề quả là tồi chút nào.
Đám tiểu tinh linh hứng khởi reo lên: “Hải sản nơi đây ngon hơn cả Đế Kinh!”
Lâm Khê nuốt miếng cá, dặn dò: “Mau ăn cho thỏa thích , về nhà sẽ chẳng còn món ngon .”
Phó Kinh Nghiêu đặt đũa xuống, khẽ nhếch môi : “Nếu chư vị tiểu thích, sẽ sai dùng thần thông chuyển về Đế Kinh.”
Đám tiểu tinh linh phấn khởi reo hò: “Đa tạ bảo bối!”
Ông chủ lấm lét bưng lên món cuối, khẽ : “Món rau cải chần nước sôi , cũng là tấm lòng thành của lão.”
“Các món dọn đủ cả, kính chúc quý khách dùng bữa ngon miệng.”
Ông chủ định lưng , Lâm Khê cất lời gọi : “Chủ quán, khoan ! Chuyện truyền thuyết ngoài rốt cuộc là gì ?”
Ông chủ ấp úng đáp: “Chuyện… chuyện đó thì…”
Nói tóm , đó là chuyện về thần tiên diệt trừ yêu quái.
Nếu kể , liệu mấy vị yêu quái đánh cho vỡ mật chăng?
Vị khách ở bàn bên cạnh nhiệt tình xen lời: “Ta rõ chuyện ! Ông chủ đây kể đến cả trăm , câu chuyện bắt đầu từ…”
Ông chủ vội tranh lời: “Ta là chuyên kể, hãy để đích thuật .”
“Câu chuyện khi khởi đầu luôn ẩn chứa bất ngờ, song đoạn kết nhuốm một màu bi thương.”
“Vào thuở xa xưa, thành phố Vụ Hải vẫn chỉ là một làng chài nhỏ bé, dân làng sớm hôm biển đánh cá, chiều về quây quần nghỉ ngơi.”
“Trong làng một thiếu nữ tên Vũ Nhược. Một buổi nọ, khi đang dạo bước bên bờ biển nhặt vỏ sò, nàng tình cờ phát hiện một loài cá dị thường.”
“Dung mạo tuấn tú, hình cường tráng, vẻ tựa tiên giáng trần, song nửa là một chiếc đuôi cá vảy bạc lấp lánh.”
Đến đoạn hấp dẫn, ông chủ dừng lời, hít một thật sâu: “Chư vị đoán xem, rốt cuộc đó là loài cá gì?”
Vị khách nhiệt tình thốt lời: “Chẳng lẽ là cá!”
Ông chủ đầy ẩn ý, đáp lời: “Người cá là cách gọi của phương Tây, còn trong truyền thuyết nước Đại Việt thì xưng là giao nhân.”
Hắn vẻ mặt thần bí, khẽ thở dài một tiếng: “Vũ Nhược nhặt một giao nhân nam…”