Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:45:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Tiểu Thổ chắc nịch: “Anh Kim bây giờ đều lợi hại, còn lợi hại hơn.”

 

Tiểu Mộc ở giữa, lạc lõng: “Nhớ ngày , Kim chung một cái quần, đắp cùng một cái chăn, giờ đây tình cảm phai nhạt.”

 

Tiểu Kim ngượng ngùng lệnh: “Im miệng, việc .”

 

Tiểu Mộc biến một bàn tay lởm chởm răng cưa, chỉ mấy nhát cưa đứt phần ngọn và gốc cây hòe.

 

“Còn là tinh túy, về nhà chia thể.”

 

Tiểu Kim ngay tại chỗ biến thành một cao hai mét, vác cây hòe lên vai, từng bước một xuống núi.

 

“Về nhà thôi.”

 

Tiểu Mộc và Tiểu Thổ lững thững theo .

 

“Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa ?”

 

“Đằng , thấy .”

 

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa từ xa thấy giấy khổng lồ đang len lỏi giữa rừng cây, vội vàng đuổi theo cùng.

 

Anh Kim mà biến to thì càng mạnh hơn.

 

Những tinh linh lời sẽ phạt đánh mông.

 

Ba giờ sáng, tinh linh đầu tàu dẫn bốn tiểu tinh linh với kiểu tóc khác trở về Đế Cảnh Viên.

 

Tiểu Kim nhẹ nhàng đặt cây hòe xuống, sợ đánh thức chủ nhân và bảo bối lầu hai.

 

Tinh linh ngủ bảy ngày bảy đêm cả, nhưng con thì , thức khuya chẳng khác nào uống thuốc độc, tóc rụng hết, thể suy nhược.

 

Nó giơ tay vẽ bốn đường cây: “Tự chọn thể .”

 

Các tinh linh đều điều: “Anh Kim vất vả , Kim chọn .”

 

Tiểu Kim chỉ đại một đoạn, lên tên .

 

Theo thứ tự Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, từng một chọn.

 

Tiểu Mộc giơ tay cưa: “Tối nay bóc vỏ chia đoạn , mai chủ nhân khỏi vất vả, sẽ tự cắt gỗ hòe.”

 

Tiểu Thủy phun một màn sương nước: “Ta cách âm.”

 

Tiểu Hỏa: “Ta đốt gỗ thừa.”

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Tiểu Thổ: “Ta lấy xì dầu.”

 

Tiểu Kim như khi chỉ huy, kiểm soát việc.

 

 

Sáng sớm, Lâm Khê xuống lầu dùng bữa.

 

Cả căn biệt thự yên ắng, v.ú Ngô mặt, mấy tiểu tinh linh cũng thấy .

 

Phó Kinh Nghiêu bên cạnh nàng, khẽ giải thích: “Ông bà nội đang ở Đế Kinh, v.ú Ngô dạo học thêm, nấu xong bữa sáng là bà ngay.”

 

Chàng theo ánh mắt nàng, hướng ngoài: “Đêm qua, mấy tiểu tinh linh về ?”

 

“Có chứ, bọn chuyển xong cây gỗ hòe thì ngoan ngoãn đợi chủ nhân và bảo bối ở ngoài sân.”

 

Năm tiểu tinh linh xếp thành một hàng, miệng nở nụ rạng rỡ, phía là một khúc gỗ dài năm mét.

 

Vỏ cây lột sạch, lộ gỗ vàng nhạt, những vòng năm tuổi ghi bao thăng trầm của thiên nhiên hàng ngàn năm.

 

Lâm Khê chạm tay lên gỗ hòe: “Một ngàn hai trăm năm, các ngươi .”

 

Phạm Khắc Hiếu

Tiểu Mộc hí hửng: “Chủ nhân chịu khó vì bọn , hình trai xinh xắn, dáng thon thả chuẩn mẫu, khiến bao trai xinh gái xiêu lòng.”

 

Tiểu Thổ : “Ta dễ thương nhưng vẫn thật uy phong, để bọn buôn gặp là tự giác mà đầu hàng.”

 

Tiểu Hỏa: “Ta …”

 

Lâm Khê chút khoan nhượng phá tan ảo tưởng của bọn chúng: “Mỗi đứa chỉ một mét gỗ, tạc xong còn chín mươi phân, uy phong gì mà thon thả cái gì chứ?”

 

Tiểu Mộc gào thét: “Khi mang về rõ ràng là mười mét, chặt bỏ phần dùng thì chỉ còn năm mét, c.h.ế.t mất.”

 

“Vậy thì cứ .” Lâm Khê vô thức chiếc túi nhỏ bên hông, nhưng sờ thấy trống rỗng, nàng toan sảnh khách.

 

Phó Kinh Nghiêu kịp thời cất lời: “Khê Khê, để lấy.”

 

“Ừm.” Lâm Khê hề yên, tụ linh khí nơi đầu ngón tay, bắt đầu khắc phác hình dáng những đứa trẻ.

 

Năm tiểu tinh linh vươn cổ ngó xem, càng càng thấy chẳng chút nào.

 

Phần đầu gọt bớt một khúc, đôi chân cũng cắt mất một đoạn, mắt thì đục một lỗ lớn, hõm , quả thật thể tả xiết.

 

Mang hình đường, chi bằng đập đầu mà c.h.ế.t cho xong.

 

Tiểu Mộc bỗng chốc chẳng còn đổi sang cơ thể bằng gỗ hoè nữa, rụt rè : “Chủ nhân, , thể…”

 

Ánh mắt Lâm Khê lạnh băng, từng chữ một ngân vang: “Ngươi phép. Đã , lẽ nào cần?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-348.html.]

 

“Cần ạ.” Tiểu Mộc rụt rè đáp .

 

Phó Kinh Nghiêu xách túi trắng bước , liền trông thấy cảnh tượng đó.

 

Lâm Khê đang xổm khúc gỗ, mái tóc vương vãi mạt gỗ.

 

Năm tiểu tinh linh bên cạnh, khí bỗng trở nên quái dị, tĩnh lặng lạ thường.

 

Dường như điều gì đó bất , Phó Kinh Nghiêu khẽ gọi: “Khê Khê, túi của nàng đây.”

 

“Đợi một chút, sắp xong .” Lâm Khê cầm một mảnh đá sắc, tiếp tục khắc gỗ.

 

Phó Kinh Nghiêu rời , cầm lấy một miếng bánh: “Khê Khê, ăn điểm tâm .”

 

Lâm Khê cầm mảnh đá, mở miệng thật to: “Tay bẩn , cầm đồ ăn , đút cho nha?”

 

Phó Kinh Nghiêu như thể lòng sở nguyện, chia bánh thành từng miếng , đưa đến gần môi nàng.

 

Đầu ngón tay chạm làn da mềm mịn, cổ họng bỗng thắt , khẽ đầu sang chỗ khác.

 

Năm tiểu tinh linh kịp trở tay, đành chịu trận ân ái ngay mắt.

 

Chủ nhân miệt mài việc, bảo bối tận tình đút cho ăn, bọn chúng quả thật ghen tị đến mức phát điên.

 

Thời gian chầm chậm trôi qua, Lâm Khê đặt mảnh đá xuống, vận động gân cốt cho đỡ tê dại.

 

“Xong , thích ?”

 

Năm tiểu gỗ đất, gương mặt giống nhưng kiểu tóc khác biệt, y phục thống nhất.

 

Đôi mắt to với hàng mi dài, mũi hếch, miệng nhỏ xinh, dung mạo đáng yêu, hợp với thị hiếu phàm khi ngắm những hài nhi.

 

Tuy uy phong, tuấn tú như tưởng tượng, song trông cũng khá đáng yêu.

 

Lâm Khê phủi những mạt gỗ: “Vào thử xem, chỗ nào hợp lý, sẽ bổ sung.”

 

Các tiểu tinh linh ngoan ngoãn lời, hoá thành năm đạo quang mang nhập gỗ.

 

Chỉ trong chớp mắt, gỗ như sống , da dẻ trở nên hồng hào, ánh mắt thần, trông khác gì thật, dạo bước phố thị cũng khó mà nhận .

 

Tiểu Thổ tung tăng nhảy nhót: “Ta thích cơ thể , dễ chịu hơn giấy nhiều.”

 

Gỗ hoè chỉ giúp nuôi dưỡng hồn phách, còn thể che chắn ánh dương gây tổn thương, quả thật thoải mái hơn giấy gấp bội.

 

Chỉ y phục phần đơn điệu, nền trắng sọc xanh, kiểu dáng mộc mạc, trông chẳng khác nào đồng phục của lũ học đồng.

 

Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thuỷ và Tiểu Hoả cũng hài lòng: “Cảm ơn chủ nhân.”

 

Lâm Khê mỉm : “Không cần đa tạ, hôm nay cứ quen cơ thể mới , mai sẽ xuất phát.”

 

“Dạ .”

 

Năm gỗ tản , chạy vòng quanh sân .

 

Lâm Khê một lúc sảnh khách nghỉ ngơi.

 

Phó Kinh Nghiêu bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vuốt qua tóc nàng, nhặt hai ba mảnh vụn gỗ.

 

Lâm Khê vỗ nhẹ lên đầu : “Còn ?”

 

Phó Kinh Nghiêu lắc đầu: “Hết .”

 

Lâm Khê tin tưởng lời , dài ghế trường kỷ ngủ trưa, ý thức dần dần mơ màng.

 

……

 

Rạng sáng hôm , Lâm Khê cùng Phó Kinh Nghiêu dẫn theo năm tiểu hài tử lên phi cơ.

 

Đã quen một ngày, năm tiểu tinh linh thể mô phỏng dáng vẻ của phàm nhân hài tử một cách thành thục.

 

Thân hình cao chừng chín mươi phân, gương mặt bầu bĩnh vẫn còn đôi má phúng phính, khi để lộ hai lúm đồng tiền, trông đáng yêu ngọt ngào.

 

Giờ đây gần đến tiết Trung Thu, đúng mùa du lịch cao điểm, phi trường chật ních bóng lớn nhỏ.

 

Lâm Khê cùng Phó Kinh Nghiêu nắm tay , bước lối dành riêng cho khách quý.

 

Tiểu Kim sát phía , bên hông đeo một chiếc túi nhỏ màu đen, giơ tay lên hô: “Tập hợp!”

 

“Kim ca, chúng ở đây!”

 

Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ lượt xếp hàng, tay nắm tay cùng tiến bước, cũng đeo một chiếc túi nhỏ, bên trong chất đầy đủ các món điểm tâm vặt mà chúng yêu thích.

 

Thạch rau câu, khoai tây chiên, mì cay, hạt dẻ, và vô vàn món khác.

 

Năm tiểu hài đồng đáng yêu bước khỏi phi trường lập tức thu hút ánh .

 

“Ôi chao, mấy đứa trẻ thật dễ thương!”

 

“Các bé giống như đúc, liệu là sinh năm nhỉ?”

 

“Này tiểu bảo bối, phụ mẫu của các con ?”

 

Tiểu Thổ đầu tiên gặp nhiều đến , nhất thời , bèn rụt rè gọi: “Kim ca…”

 

Tiểu Kim với gương mặt lạnh như tiền, đáp lời nhanh gọn: “Không phụ mẫu, cũng sinh năm. Xin đừng gần chúng , đa tạ.”

 

“Nhanh lên, bám sát chủ nhân.”

 

Loading...