Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 347
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:45:37
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời quý độc giả tiếp tục dõi theo những diễn biến kế tiếp của chương truyện!
Tư thế quả là bất , Lâm Khê chợt nhớ về nụ hôn tinh lấp lánh, cùng những cảm giác khó thốt nên lời, gò má nàng chợt ửng hồng.
Phó Kinh Nghiêu bật , ngón tay mân mê vành tai nàng: “Nàng đang tơ tưởng những điều chẳng mấy đắn chăng?”
Lâm Khê tựa như sét đánh ngang tai, ôm đầu, lăn mấy vòng: “Chàng chớ vọng động!”
May mà chiếc tràng kỷ đủ rộng lớn, nếu nàng ắt lăn xuống nền đất .
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng nghịu đôi phần, Lâm Khê trong vô thức khẽ xoay cổ tay, tức thì năm dải sáng vụt bay .
“Chủ nhân, gọi chúng tiểu tinh linh chuyện gì chăng?”
Lâm Khê khẽ che mặt: “Không gì, chỉ là nhầm lẫn mà thôi.”
Bình thường, dù nàng chạm vòng tay, cũng chẳng mấy khi thấy các tiểu tinh linh xuất hiện, trừ phi nàng gọi đích danh Tiểu Kim. tối nay, chúng vẻ nhiệt thành bội phần.
Lâm Khê ung dung cất lời: “Các ngươi trở về .”
Năm tiểu tinh linh yên bất động, đồng thanh nhắc nhở: “Chủ nhân, khi du ngoạn, chớ quên chúng tiểu tinh linh, xin cho chúng đồng hành!”
Lâm Khê lập tức gật đầu: “Được thôi.”
Có các tiểu tinh linh bên , nàng sẽ bớt phần nào sự ngượng ngùng.
Phó Kinh Nghiêu nàng với ánh mắt trách móc: “Ta là chỉ chúng đôi lứa, nàng chẳng hề hỏi ý một lời?”
Lâm Khê khẽ ho: “Bọn chúng vốn là tiểu tinh linh.”
Năm tiểu tinh linh gật đầu lia lịa: “Chủ nhân đúng, chúng tiểu tinh linh phàm nhân, chúng là...”
Tiểu Kim: “Trong trẻo ngây thơ.”
Tiểu Mộc: “Thanh thuần đáng yêu.”
Tiểu Thủy: “Ôn hòa hiền hậu.”
Tiểu Hỏa: “Thông tuệ lanh lợi.”
Tiểu Thổ: “Chuyên cần siêng năng.”
“Giặt giũ nấu nướng chi điều thấu tỏ, xứng đáng là vật cần thiết mỗi khi du ngoạn.”
Phạm Khắc Hiếu
“Bảo bối, xin cho chúng đồng hành mà!”
Phó Kinh Nghiêu khẽ gật đầu: “Ta chỉ trêu đùa đôi chút. Du ngoạn cùng gia quyến, lẽ dĩ nhiên sự góp mặt của các ngươi.”
Chàng sớm liệu lòng các tiểu tinh linh, nên sự chuẩn chu , để chúng quấy nhiễu những khoảnh khắc riêng tư của đôi .
Năm tiểu tinh linh phấn khởi vỗ tay reo mừng: “Tuyệt diệu ! Đa tạ chủ nhân cùng bảo bối! Chúng tiểu tinh linh nhất định sẽ một lòng lệnh.”
“Quyết chạy loạn.”
“Quyết gây rắc rối.”
“Quyết lén lút dòm ngó.”
Chúng xếp thành hàng ngay ngắn, mỗi đứa một câu.
Lâm Khê bật : “Lời lẽ là do ai sáng tạo nên ?”
Tiểu Mộc lập tức giơ tay: “Một tinh linh thông tuệ đến thế, ắt chỉ thể là , Mộc Linh thông thạo cổ kim.”
“Chủ nhân, thấy thế nào?”
Lâm Khê khẽ cong môi mỉm : “Cũng tài tình lắm, hãy ghi nhớ khẩu hiệu của các ngươi.”
“Mọi lúc nơi, tuân lệnh chủ nhân!”
Tiểu Mộc đầu têu, bốn tinh linh còn liền đồng thanh hô lớn, đôi mắt cong cong tựa vành trăng non, rạng rỡ niềm vui.
Tiểu Thổ tiến lên một bước, mạnh dạn nắm lấy ống tay áo của Phó Kinh Nghiêu: “Bảo bối, chúng tiểu tinh linh cần chuẩn gì ?”
Phó Kinh Nghiêu trầm ngâm một lát: “Không cần gì cả, các ngươi...”
Những tiểu tinh linh với làn da trắng bệch như tuyết, đôi môi đỏ thắm cùng hai gò má ửng hồng phúng phính, thoạt thấy chẳng giống phàm nhân, ngoài thấy ắt sẽ kinh hãi đến thất vía.
Trước đây, ngay cả cũng sững sờ mất một khắc mới dần quen dung mạo , xem chúng như những phàm nhân bình thường.
Phó Kinh Nghiêu khẽ xoa mi tâm: “Ta liệu tính sự chu đáo , khi đến nơi sẽ gọi các ngươi xuất hiện vui đùa.”
Tiểu Thổ bĩu môi: “Không , cùng , cùng du ngoạn, cùng trở về nhà nữa chứ!”
Nó kéo tay áo của Lâm Khê: “Chủ nhân, tài tình đến thế, ắt hẳn diệu kế mà!”
Tiểu Mộc tiếp lời: “Chủ nhân, xin tay, giúp bọn đổi một hình hài khác!”
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa cũng chạy đến, một đứa bên trái, một đứa bên .
“Chủ nhân, xin tay giúp đỡ.”
Lâm Khê gật đầu: “Chuyện khó, chỉ là thể dùng thể giấy vàng cắt nữa, cần gỗ cây hoè ngàn năm tuổi.”
Thân thể từ giấy thì khinh bạc, khó lòng chân thực.
Gỗ cây hoè ngàn năm thể nuôi dưỡng linh hồn, hình dáng điêu khắc sẽ linh động như thể hồn, chẳng khác nào thật.
Tiểu Thổ cau mày: “Gỗ hoè ngàn năm tuổi, tìm nơi đây?”
Tiểu Mộc vỗ ngực, tự tin vô cùng, đáp: “Ta vốn là Mộc Linh, dám cam đoan sẽ tìm cây hoè ngàn năm.”
Lâm Khê khẽ cúi mắt: “Vậy chuyện giao cả cho ngươi.”
Tiểu Mộc lập tức khởi hành: “Chủ nhân, đây.”
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-347.html.]
Tiểu Kim lo lắng: “Chủ nhân, cũng xin .”
Tiểu Thổ bám theo phía : “Chủ nhân, cũng xin .”
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa , chẳng hề do dự mà chạy theo: “Chủ nhân, cáo biệt.”
Trong chớp mắt, các tiểu tinh linh khuất dạng màn đêm u tối.
Phó Kinh Nghiêu dõi mắt ngoài cửa sổ: “Chúng tự ý rời , liệu thỏa chăng?”
Lâm Khê khẽ ngáp dài: “Yên tâm , ban đêm là chốn thuộc về các tinh linh, lo lắng cho khác còn hợp lẽ hơn nhiều.”
“Có Tiểu Kim ở đó thì sẽ chẳng chuyện gì lớn xảy . Đã giữa canh khuya , chúng lên lầu an nghỉ thôi.”
Lâm Khê dậy, đầu óc lấy choáng váng đôi phần.
Phó Kinh Nghiêu ôm lấy eo nàng, nửa đỡ nửa dìu đến cửa thang máy, đoạn khẽ cất lời.
“Phải, an nghỉ .”
…
Đêm khuya, núi rừng chìm trong vắng lặng, một bóng .
Năm đạo ảnh lao vun vút qua một khu nghĩa địa rộng lớn, ẩn sâu trong rừng thẳm.
Tiểu Thổ cất tiếng gọi: “Kim , chờ với!”
Tiểu Kim ngừng đôi giây: “Mau lên, Tiểu Mộc sắp khuất bóng , chẳng thể để lạc mất.”
“Hộc hộc… đến đây.” Tiểu Thổ thở hổn hển: “Đã bôn tẩu nửa canh giờ , Tiểu Mộc rốt cuộc nơi nào ?”
Tiểu Kim vẫn chăm chú phía , bóng dáng màu xanh lục rẽ một cái biến mất trong rừng cây.
Y thầm nghĩ chẳng lành: “Tiểu Thổ, mau thôi!”
Tiểu Thổ còn vững, một luồng sức mạnh kiên cố kéo vùn vụt, gió lạnh liên tục ào miệng.
“Huynh Kim, hơ hơ, Tiểu Mộc…”
Nó gắng sức thốt vài chữ, miệng gió lùa, lưỡi cứ dính .
Tiểu Kim chẳng để ý, khắp nơi tìm kiếm Tiểu Mộc.
Tiểu Thổ hít sâu một : “Kim , dừng ! Ta mưu kế .”
Tiểu Kim : “Là gì?”
Tiểu Thổ chịu nổi, lẩm bẩm câu thần chú tự nghĩ : “Sức mạnh sơn thần, lật trời đảo đất, ma mị ma mị hồng!!”
Dưới mặt đất bắt đầu cuộn sóng, dần để lộ một lối sâu hun hút.
Tiểu Thổ kéo Kim ẩn xuống lòng đất, đào hầm, nhanh tìm thấy Tiểu Mộc.
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa đến muộn hơn đôi chút, chôn chân khu rừng đen kịt, chẳng rõ nên về hướng nào.
Tiểu Hỏa hừ một tiếng: “Tất cả đều tại ngươi, nay thì lạc mất .”
“Đường ở đây rõ ràng rành mạch, chẳng tự kiểm điểm bản là ai ?!” Tiểu Thủy tức giận phản bác: “Chủ nhân từng dặn dò , chỉ kẻ vô dụng mới đổ cho khác.”
Ngụ ý rằng Tiểu Hỏa là một kẻ vô dụng.
Lông Tiểu Hỏa dựng cả lên, tức giận biến thành con nhím xù gai: “Hứ! Ta thèm chấp nhặt với ngươi nữa!”
Đây là một cuộc tranh đấu giữa các tinh linh, mà dám dùng chủ nhân để áp đảo nó, Tiểu Thủy thật sự quá gian trá.
Không nước của Tiểu Thủy ngáng đường, nó thể nhanh chóng tìm thấy Tiểu Mộc, nào ai dám bảo thần lửa vô địch chứ.
Tiểu Hỏa phồng má, phun một luồng lửa lớn: “Tiểu Mộc, ngươi mau xuất hiện! Nếu xuất hiện, sẽ đốt cháy khu rừng ngay tức thì…”
Chưa kịp xong, Tiểu Thủy đánh mạnh đầu nó: “Đốt rừng ư, thì ngươi hãy chuẩn ngục chịu gông xiềng !”
“Ngươi tìm c.h.ế.t thì đừng kéo theo cùng, mau dập tắt lửa , nếu mai sẽ mách chủ nhân rằng ngươi phun lửa bừa bãi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhớ đến dáng vẻ tức giận của chủ nhân, Tiểu Hỏa lập tức cụp đuôi: “Tiêu , thể dập tắt nổi.”
“Hảo hữu của , mau mau tương trợ với.”
Tiểu Thủy thở dài bất đắc dĩ, phun nước dập lửa.
Nếu để chủ nhân phát hiện, tất thảy bọn họ chắc chắn sẽ phạt nặng.
Giữa bầu trời đen kịt lóe lên một ánh sáng đỏ cam, nhanh trở về tĩnh lặng.
Tiểu Mộc đang đào gỗ hoè: “Hãy nhổ lên, hãy nhổ lên, cổ thụ yêu quý của …”
Bùm!
Tiểu Kim từ lòng đất trồi lên, vẻ mặt lạnh lùng cực điểm: “Đây là gỗ hoè mà chủ nhân mong chăng?”
Tiểu Mộc giật : “Thì là chư vị, mau giúp một tay .”
Tiểu Thổ chống tay xuống đất: “Ta đây!”
“Không cần.” Tiểu Kim bước đến bên cây hoè, bàn tay phủ lên lớp ánh sáng vàng nhạt.
Nhẹ nhàng nhấc một cái, cây hoè lớn cỡ miệng bát đổ xuống đất.
Tiểu Thổ vỗ tay: “Kim , quả thật là lợi hại!”
Tiểu Kim mặt đổi sắc: “Bình thường thôi, bằng ngày xưa.”
Mất tất cả mỏ vàng, mất sức mạnh của niềm tin, sức lực của nó giảm nhiều.
Nếu chủ nhân, nó sớm tan biến .