Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:45:31
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Trang Nghị lập tức nhắm nghiền hai mắt, vọt nhà, trùm kín chăn mền, run rẩy bần bật.

 

Chẳng run rẩy đến bao lâu, trời cũng dần dần sáng rõ.

 

Y cẩn trọng mở cửa, bên ngoài chẳng bộ hỉ phục nào, cũng chẳng thấy bóng dáng viên ngọc nào.

 

Đêm qua hẳn là ảo ảnh mà thôi?

 

Trang Nghị tự an ủi bản , coi như mộng, tạm thời chẳng màng để tâm nữa, vẫn về nhà như ngày thường.

 

giờ Tý đêm, tiếng gõ cửa vang lên.

 

Cộc cộc cộc cộc!

 

Trang Nghị rõ mồn một, chính là bốn tiếng.

 

Lần , dĩ nhiên y dám mở cửa, chỉ bám chặt lấy chăn, cố chịu đựng cho đến sáng.

 

Chẳng ngờ, y .

 

Trong mơ, Trang Nghị vận bộ áo cưới đỏ rực, trong kiệu hoa, tay chân trói chặt, thể nhúc nhích.

 

Gió thổi tung rèm kiệu, y thấy một đám đầu đang đánh trống gõ chiêng, vẻ mặt hớn hở lạ thường.

 

"Này! Khăn che mặt của cô dâu rơi kìa, mau đậy , chớ để lỡ giờ lành."

 

Giờ lành gì chứ, là nam nhi cơ mà!

 

Nam tử hán đại trượng phu, chút giả dối!!

 

"Cô dâu , ngoan ngoãn nào."

 

Một quỷ vật mặt đầy máu, đầu vỡ đôi, từng bước từng bước tiến gần.

 

Trang Nghị sợ hãi đến độ tim ngừng đập.

 

Đừng đây, cứu với!!

 

Con ma đầu kiệu hoa, lè lưỡi cuốn lên tấm rèm, giọng phảng phất vẻ khinh miệt.

 

“Ồ kìa, tiểu tử trông thật khác lạ.”

 

Trang Nghị run cầm cập, rõ âm thanh bên ngoài, chỉ còn thầm nhủ.

 

Đây là mộng mà thôi! Mau tỉnh !!!

 

Rõ ràng là đang ở trong mộng cảnh, nhưng dù cố sức thế nào cũng chẳng thể tỉnh , cảm giác quả thực ngột ngạt vô cùng.

 

Trang Nghị dùng hết sức lực nhéo mạnh đùi .

 

Tỉnh , mau tỉnh !!!

 

Hàng mi y run lên dữ dội, cảnh tượng mắt dần nhòe .

 

Y thể cử động .

 

“Trời đất!”

 

Trang Nghị bật dậy, kinh hoàng tỉnh giấc, sống lưng y lạnh toát như thể vẫn còn đang trong chiếc kiệu hoa ma quái .

 

Những gì xảy đêm qua tuyệt đối chỉ là một giấc mộng hão huyền: tiếng gõ cửa, bộ áo cưới đỏ như máu, chiếc kiệu hoa kỳ lạ

 

Phản ứng đầu tiên của Trang Nghị là lập tức tìm kiếm mạng.

 

[Mộng thấy ma cưới thì ?]

 

Một mạng hồi đáp rõ ràng rành mạch.

 

[Tiểu , chắc chắn là ngươi gặp âm hôn ma cưới , mau mau tìm một vị đại sư trừ tà , bằng e rằng sẽ mất mạng!]

 

Chữ “mất mạng” như khắc sâu tâm trí, Trang Nghị hoảng loạn, gấp gáp dò hỏi khắp nơi xem vị đại sư nào chăng.

 

Sau ba ngày mỏi mòn chờ đợi, cuối cùng cũng gặp Đại sư Lâm.

 

Trang Nghị hít sâu một , : “Mỗi đêm đều ngủ cửa Thần Toán Đường, chỉ để đợi đại sư quang lâm.”

 

Lâm Khê giải thích ngắn gọn: “Người phàm gõ cửa ba tiếng, ma quỷ gõ bốn tiếng. Đêm đó, lẽ ngươi nên mở cửa.”

 

Trang Nghị run cầm cập, răng va lách cách: “Mở cửa thì sẽ ?”

 

“Mở cửa là đồng ý kết âm .” Lâm Khê khẽ nhướng mày: “Bởi , đám ma quỷ khiêng kiệu đến rước ngươi về dâu đấy.”

 

Trang Nghị trợn tròn mắt: “Ta là nam nhân mà! Cưới cái gì mà cưới! Con ma đó rốt cuộc là nam nữ? Nếu là nữ thì còn dễ chấp nhận hơn nhiều.”

 

Lâm Khê bấm ngón tay tính toán: “Lát nữa ngươi sẽ rõ thôi. Còn chuyện gì khác cần bẩm báo ?”

 

Trang Nghị vò đầu bứt tóc suy nghĩ: “Từ lúc mở cửa, đêm nào cũng mộng thấy trong kiệu hoa, mỗi thời gian dài thêm một khắc.”

 

“Bà mối ma , hôm nay…” Mặt y đỏ bừng, nghẹn ngào nhả từng chữ: “Hôm nay sẽ bái đường, động phòng, cử hành lễ Chu Công.”

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

“Phụt, ha ha.” Quý Hành cố nén : “Khụ khụ, xin nhé, tự nhiên nhớ tới một chuyện vui, bảo đảm đang ngươi , cứ tiếp tục .”

 

Trang Nghị chẳng còn gì để mất: “Cười , cứ thoải mái , đây cũng nhưng chẳng nổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-341.html.]

 

[]

 

Chuyện quá đỗi hoang đường, nếu e rằng kẻ khác sẽ nghĩ y hóa điên .

 

Phải động phòng đủ nhục nhã, nay còn cưỡng ép cưới về nữa chứ!

 

Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, còn nỗi nhục nào hơn nỗi nhục ? Nhất định để đại sư đánh c.h.ế.t con ma đó.

 

Trang Nghị cứ liên tục nhấn mạnh: “Ta là nam nhân! Nam nhân! Ta là nam nhân đấy!!”

 

Quý Hành vỗ vai y: “Bình tĩnh nào, con ma cưới ngươi là nam và thích nam nhân thì .”

 

“Ngươi càng phản kháng, nó càng hứng thú đấy ”

 

Trang Nghị thất thần: “Xin chư vị hãy yên lặng, quá thê thảm .”

 

Hắn sang hỏi Lâm Khê: “Đại sư, ý kiến gì?”

 

“Chẳng cần suy nghĩ chi, trực tiếp bắt ma thôi.” Lâm Khê dậy bước tới: “Dẫn đến gia cư của ngươi, chốc lát sẽ xong xuôi.”

 

Trang Nghị ngạc nhiên: “Chẳng lẽ đợi đến tối ?”

 

Lâm Khê thản nhiên đáp: “Phí thời giờ. Đi thôi.”

 

Hôm nay nàng tính hai mươi quẻ, thời gian eo hẹp, cần mau chóng giải quyết. Ngày mai nàng định đến đây nữa, cùng Phó Kinh Nghiêu chuẩn hành trang ngao du.

 

Quý Hành vội vã chạy đến mở cửa xe: “Huynh đài mau lên, hãy theo kịp bước chân của vị đại sư .”

 

Trang Nghị vẫn quen: “Nhanh đến ?”

 

Hắn tưởng chừng cần chuẩn bao nhiêu đồ lễ, bày biện trận pháp, thỉnh thần cầu khấn trong phòng chứ?

 

Vị đại sư thì sốt sắng, nhưng vẻ qua loa, chỉ mong sự hanh thông.

 

Trang Nghị sải bước theo nàng: “Đại sư, đây.”

 

Trong đám đông, Tô Tử Khôn vươn cổ theo: “Vị đại sư nhanh thật, thoáng chốc mất hút, còn kịp ngọn ngành câu chuyện mất .”

 

Bác gái Hà mỉm : “Ngươi hiểu , tử của vị đại sư sẽ thuật cho , cứ an tọa đợi là .”

 

“À , cảm ơn bác Hà .” Tô Tử Khôn đảo mắt, thấy phản ứng của vị đại sư gì đó đúng.

 

Hắn hạ giọng, ghé sát nhỏ: “Vị đại sư vội vã như , ắt hẳn chuyện xảy .”

 

Giang Tế sững sờ: “Nếu chuyện , …”

 

Tô Tử Khôn nhanh tay kéo Giang Tế : “Mau xuống, theo kinh nghiệm truyện của , việc đại sư sốt ruột ắt hẳn liên can đến phu quân của nàng, ngươi đánh cược ?”

 

Giang Tế chẳng chút hảo cảm nào với vị em rể từng gặp mặt, lạnh nhạt đáp: “Đừng nhắc đến kẻ đó mặt .”

 

Tô Tử Khôn chống cằm: “Ta cho rằng vị đại sư vô cùng yêu mến phu quân của nàng, nếu ngươi chống đối với , ắt sẽ đánh cho một trận.”

 

“Ta tin.” Giang Tế vô cùng tự tin: “Nàng sẽ đánh , tuyệt đối bao giờ.”

 

Tô Tử Khôn lập tức tìm chứng: “Bác gái Hà, từng diện kiến phu quân của vị đại sư ?”

Phạm Khắc Hiếu

 

“Gặp chứ.”

 

Nhắc đến chuyện , bác gái Hà hăng hái hẳn lên.

 

“Phu quân của vị đại sư là nam nhân xuất chúng nhất trần đời, tuấn tú phi phàm, khí khái hơn ngươi gấp mấy chục , một chiếc đồng hồ của thôi, ngươi việc mười kiếp cũng chẳng sắm nổi…”

 

“Ngươi đừng ganh tị, càng nên đố kỵ, vị đại sư và phu quân của nàng là những ngươi vĩnh viễn thể với tới.”

 

Khóe môi Tô Tử Khôn chợt cứng đờ.

 

Vị bác gái lời lẽ sắc bén thật, chẳng lẽ sống nữa ?

 

Hắn cũng là độc đinh của Tô gia, chiếc đồng hồ nào mà chẳng mua , chỉ cần đến trăm cái.

 

Mang một nửa vứt bỏ một nửa, đeo đầy đồng hồ mà nhảy múa giữa phố phường.

 

Nghĩ thì nghĩ thôi, Tô Tử Khôn hiếu kỳ phu quân của vị đại sư rốt cuộc là ai mà bác Hà ca tụng đến nhường .

 

Mong sớm ngày diện kiến.

 

……

 

Lúc , ba cổng gia cư Trang Nghị.

 

Lâm Khê khẽ ngáp dài: “Mở cửa , nếu thì cứ đem cho một chiếc ghế .”

 

Trang Nghị nhanh nhẹn mở cửa: “Mời đại sư , gia cư của hề bừa bộn.”

 

Căn phòng tuy nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp ngay ngắn, tường treo một bức ảnh gia đình hòa thuận.

 

Sạch hơn gia cư của Lư Tử Ngang đến cả trăm .

 

Lâm Khê an tọa trường kỷ: “Ngươi một vị tỷ tỷ đúng ?”

 

Trang Nghị gật đầu: “Phụ sức khỏe yếu kém, mẫu mù lòa, tỷ tỷ đành bỏ học giữa chừng mà để thể theo học đại học.”

 

“Ta vô cùng ơn tỷ tỷ, nàng luôn nhắc nhở , dẫu ở nơi nào cũng trân quý sinh mệnh và yêu đời.”

 

Vừa , đôi mắt Trang Nghị dần đỏ hoe, tay khẽ vuốt ve bức ảnh tường: “Giờ đây tỷ ở quê nhà chăm sóc phụ mẫu, còn ngoài lụng kiếm sống.”

 

“Việc thêm thời còn là sinh viên nhàn hạ lương bổng hậu hĩnh, chẳng hề vất vả chút nào.”

 

Loading...