Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 322
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:45:10
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Thanh Ô là một phong thủy sư nhỏ bé ở Nam Á, đánh , cũng giỏi mưu mô, chỉ bày trận pháp.
Trận pháp tâm đắc nhất của gã, Bát Môn Kim Tỏa Trận, cũng phá hủy, giờ chẳng khác nào một kẻ vô dụng.
Không ngờ những cao thủ trong tổ chức c.h.ế.t gần hết, kẻ thì tàn tật, kẻ thì bắt giam.
Những còn , kẻ thì đầu óc, kẻ thì phản bội.
Thanh Ô cứ thế mà thăng tiến, một đường yên đến tận chức phó tổ chức, chỉ Thần Chủ đại nhân.
Gã chẳng gì cả mà vì thành thế ?!
Thanh Ô thấp thỏm bất an, lặng lẽ lùi góc.
Dracula ngước mắt lên: “Ngươi, đây.”
Thanh Ô giật nảy , run lẩy bẩy: “Ta, … ?”
Dracula lạnh lùng phun hai chữ: “Lại đây!”
Thanh Ô đành cứng rắn bước lên, mỗi bước run rẩy ba , vẻ hèn yếu hiện rõ mặt.
Lão đại cãi , tiểu quỷ chịu tội.
Thanh Ô giọng yếu ớt: “Đại nhân, chuyện gì ạ?”
Dracula từ từ đánh giá gã, đáy mắt thoáng qua nụ khinh miệt.
“Gần đây thể ngươi thế nào?”
“Á?!”
Thanh Ô ngây .
Người trong tổ chức c.h.ế.t quá nhiều, chẳng lẽ Thần Chủ đại nhân quan tâm sức khỏe của gã?
Nếu gã cũng chết, tổ chức chỉ còn tên phản nghịch Thích Không và một đám già yếu tàn tật.
Thanh Ô giơ tay hiệu, thái độ thành thật pha chút ngờ nghệch: “Rất khỏe, vấn đề gì ạ.”
Dracula thầm mắng: "Ngươi chớ ăn lảm nhảm như kẻ ngu ngốc ."
Thanh Ô đáp: "Dạ, ..."
Vị phó tổ chức tiền nhiệm của bọn vì lầm ăn nấm độc mà ngộ độc bỏ mạng.
Hắn ròng rã ba ngày trời, mới chịu tiếp quản chức phó tổ chức.
Thích Không lãnh đạm : "Thanh Ô tất sẽ như ."
Dracula lạnh giọng: "Tốt nhất là như lời ngươi !"
Ánh mắt hai kẻ giao , bầu khí nhất thời ngập tràn mùi hỏa dược.
Thanh Ô sợ đến mồ hôi lạnh toát , giữa mà ứng đối .
Thích Không phá vỡ sự tĩnh mịch ngưng trệ: "Đại nhân, nàng … hành hạ một phen."
Dracula khinh thường nhẩy, giọng điệu đầy miệt thị: "Nàng còn diện kiến bản thể của , gì đến chuyện giao chiến?"
Thanh Ô vội vã nịnh bợ: "Đại nhân minh, mãi là thần của chúng ."
"Chỉ là một nữ nhân hèn mọn, chỉ cần khẽ nhấc ngón tay là thể bóp nát, chúng ắt sẽ đoạt những mảnh vỡ ."
Dracula dang rộng năm ngón tay, từ từ nắm chặt: "Ta cần nàng chết... Ha ha!"
"Dẫu nữa, những mảnh vỡ sớm muộn cũng sẽ về tay cả thôi. Nàng chẳng thể nào ngông cuồng lâu nữa."
Thanh Ô hiểu lời đó, nhưng vẫn ngừng nịnh bợ: "Đại nhân , vô địch thiên hạ..."
Thích Không thấy thế, dường như lĩnh hội điều gì đó.
Cho đến nay, sáu mảnh vỡ hiện thế, năm mảnh trong tay Lâm Khê, còn một mảnh thì ở trong tay .
Nhiệm vụ liên tiếp bại trận, mà Thần Chủ đại nhân vẫn chẳng hề tỏ vẻ sốt ruột.
Bề ngoài hạ lệnh cho chúng nhân tìm mảnh vỡ, nhưng kỳ thực chẳng hề bận tâm việc chúng kẻ khác chiếm lấy.
Cớ tự tin đến nhường ?
Nếu mảnh vỡ then chốt, thì nguyên nhân thực sự là gì đây?
Thẩm Đình Ngọc chiếc giường đá, phủ bởi một tấm vải đen dài, đôi mắt nhắm nghiền, chẳng rõ sống c.h.ế.t thế nào.
Hoa Nguyệt Nguyệt đầy vẻ lo lắng: "Đại sư, liệu ma cà rồng g.i.ế.c Thẩm đại phu chăng?"
Ma cà rồng thể triệu hồi dơi, khả năng tàng hình, tay sát hại một kẻ phàm trần đối với quả là quá đỗi dễ dàng.
Lâm Khê bước lên kiểm tra: "Hắn đến đây là nhắm , cần thiết sát hại ."
Thẩm Đình Ngọc là mồi nhử, nếu c.h.ế.t từ sớm thì nàng tất chẳng đến đây.
Lâm Khê vén tấm vải đen, kiểm tra thở của y, y vẫn còn chút tàn.
Nàng rút một bộ kim châm, nhanh chóng châm vài huyệt đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-322.html.]
[]
Người giường đá từ từ tỉnh , khuôn mặt lạ lẫm lọt mắt y, khiến y thoáng kinh ngạc.
Y sững sờ một lát, hề la hét tỏ vẻ sợ hãi, mà chỉ nở một nụ ôn hòa: "Bái kiến chư vị."
Giọng trong trẻo, nhẹ nhàng tựa dòng suối chảy.
Lâm Khê khẽ gật đầu: "Chào , Thẩm đại phu."
Thẩm Đình Ngọc giả toát vẻ tà khí, còn Thẩm Đình Ngọc thật điềm đạm ôn hòa, gặp chuyện cũng chẳng hề nao núng.
Quý Hành tặc lưỡi hai cái, đối thủ tình trường thực sự của Tiền Phú Quý hiện diện, màn kịch sắp sửa khai diễn.
Hắn chạy tới cạnh giường đá: "Bái kiến Thẩm đại phu, là bằng hữu của Phú Quý, mà Phú Quý là bằng hữu của Trần đại phu, Trần đại phu chính là Trần Thanh Nghiên – mà quen đó… tính thì chúng cũng là bằng hữu ."
Một tràng dài tạp âm ồn ã lọt tai, Thẩm Đình Ngọc chỉ rõ hai chữ "Thanh Nghiên". Y từ từ ngẩng đầu về phía bóng dáng yểu điệu , đôi mày lập tức giãn .
"Thanh Nghiên, cũng ở đây ?"
Trần Thanh Nghiên đáp bằng một tiếng "" nhạt nhẽo.
Tiền Phú Quý lưng , lặng lẽ lau giọt lệ.
Một phần là vì nỗi đau, một phần là vì nỗi buồn.
Thẩm đại phu thật lòng cũng ý với Thanh Nghiên, tư cách gì mà tranh giành đây chứ?
Bầu khí đột nhiên trở nên gượng gạo, chẳng nên lời.
Lâm Khê thu kim châm, thúc giục : “Nếu , mau dậy, chúng cùng rời .”
Thẩm Đình Ngọc ho vài tiếng, từ từ dậy.
Tuy rõ tình hình , song Trần Thanh Nghiên ở đây, cũng đủ .
Y bước một bước, phía bỗng vang lên tiếng động kỳ lạ.
Chít chít chít!!
Một đàn dơi ồ ạt lao , hễ thấy là nhào tới cắn xé.
“Chết tiệt!” Quý Hành siết chặt bùa bình an, điên cuồng vung tay: “Cút ngay, lũ chuột bay!”
Bùa bình an tỏa ánh sáng vàng nhạt, ngăn cản lũ dơi lượn lờ .
Đàn dơi né tránh , đoạn lập tức bay thẳng tới chỗ Tiền Phú Quý.
Kẻ béo ú nhiều thịt, ắt hẳn m.á.u cũng chẳng thiếu, chậc chậc!
!!!
Không kịp né tránh, Tiền Phú Quý vội xoay che chắn cho Trần Thanh Nghiên, dùng tấm lưng tròn trịa của để đỡ lấy đàn dơi.
Mọi việc diễn quá đỗi chớp nhoáng, Trần Thanh Nghiên cảm nhận tấm lưng mềm mại phía , lo lắng kêu lên: “Phú Quý, mau chạy !”
“Không chạy , thể bảo vệ nàng.” Tiền Phú Quý ánh mắt kiên định, từng chữ từng chữ thốt : “Mau nhắm mắt , đừng .”
Mắt Trần Thanh Nghiên tức thì đỏ hoe: “Nhóc mập, ngươi vẫn ngốc nghếch như thuở nào.”
Từ “Nhóc mập” – Một cách gọi quá đỗi quen thuộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong tâm trí Tiền Phú Quý, từng hình ảnh mờ nhạt chợt lóe lên, khuôn mặt non nớt của tiểu cô nương ngày xưa dần dần trùng khớp với dung mạo lạnh lùng của Trần đại phu.
Nàng là…
Sau cùng, Tiền Phú Quý chợt nhớ : “Thanh Nhi! Muội chính là Thanh Nhi!!”
Phạm Khắc Hiếu
Chẳng cô Trần, cũng Trần đại phu, mà chính là Thanh Nhi năm xưa từng dán băng cá nhân cho y.
Thì , hai họ quen tự thuở xa xưa.
Y quả thật ngốc nghếch, giờ đây mới chợt nhớ .
Trần Thanh Nghiên khẽ động mi, nhưng lúc nàng nào kịp nghĩ suy nhiều điều.
Nàng y ôm chặt, chẳng thể thấy phía đang xảy chuyện gì, trong lòng càng thêm bất an khôn xiết.
“Phú Quý, buông , đàn dơi điều chẳng lành.”
“Chẳng , thịt dày mà.”
Sau vài phút, Tiền Phú Quý chợt thấy lạ, lũ dơi hút m.á.u chẳng thấy đau đớn chút nào?
Lẽ nào bởi lớp mỡ của y quá dày chăng?
Lâm Khê khoanh tay đó, chân đạp lên đám xác dơi, thản nhiên chằm chằm Tiền Phú Quý.
Hai họ còn định ôm ấp đến bao giờ nữa đây?
Nàng giải quyết xong đám dơi, thấy cảnh hai họ ôm ấp, quả thật khiến nàng nghẹn lời.
Vừa rốt cuộc xảy chuyện gì, Tiền Phú Quý bỗng trở nên táo bạo đến thế, dám ôm lấy Trần đại phu?
Trong khi nàng còn đang đánh dơi, thì Tiền Phú Quý ôm mỹ nhân lòng.
Kẻ quả nhiên là nhân cơ hội tay hùng cứu mỹ nhân.