Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:41:49
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu Nguyên Tu ngậm ngùi chờ đợi cái c.h.ế.t đến với .

 

Tia sét vút qua, nhưng cơn đau tưởng tượng hề xuất hiện.

 

Hắn mở mắt , đám xúc tu kinh tởm biến mất, nhưng ngay cả đôi chân của cũng còn.

 

Liễu Nguyên Tu chằm chằm, ánh mắt ngơ ngác: “Cô nương… Cô là thần tiên ?”

 

Lâm Khê phủi phủi tay: “Linh hồn của và mảnh vỡ tách rời. Từ giờ, tự do .”

 

“Tự do…” Liễu Nguyên Tu đau đớn đến thấu xương, hai tay ôm chặt đầu, từng đoạn ký ức tàn khốc đang ùa về trong tâm trí .

 

Hắn nhớ !

 

Không! Đã là kẻ sĩ, giữ nổi chút khí tiết thì thể đỗ đạt thành tài, thể sống vì dân chúng đây?

 

Liễu Nguyên Tu nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, các gân xanh nổi rõ mu bàn tay.

 

Hắn quỳ sụp mặt đất, nước mắt tuôn rơi như mưa.

 

“Ta với công ơn dưỡng dục của mẫu , còn hại bao nhiêu , đẩy hàng trăm học trò bước đường cùng!”

 

“A!!”

 

Lòng Liễu Nguyên Tu bi phẫn đến tột cùng.

 

Đạo trưởng Tịnh Nguyên ngó nghiêng, vươn cổ : “Sao ? Thằng nhóc tiểu sư tổ đánh cho oà lên .”

 

Ông chiều vuốt vuốt chòm râu tưởng tượng: “Ngày tiểu sư tổ cũng từng đánh , mỗi cú đ.ấ.m của cô bé đau điếng .”

 

Hư Nguyên đồng cảm gật đầu: “Tiểu sư tổ lớn , chúng chịu nổi một cú đ.ấ.m của cô nữa .”

 

Nam Thiên vỗ tay cái bốp: “Tiểu sư tổ giỏi ghê! Con cũng mạnh mẽ như tiểu sư tổ.”

 

Hư Nguyên xoa đầu bé, nỡ tổn thương sự tự tin của đứa nhỏ: “Vậy con cố gắng nhé.”

 

Liễu Nguyên Tu ôm đầu nức nở, vài phút mới ngẩng đầu lên, mặt tái mét như tro tàn, đôi mắt đờ đẫn còn chút sinh khí nào.

 

“Cô nương, g.i.ế.c , xin cô g.i.ế.c !”

 

Lâm Khê nhướn mày, môi khẽ cong lên: “Anh bảo g.i.ế.c là g.i.ế.c ? Chẳng thế quá mất mặt ?”

 

“Ồ, tự sát.” Liễu Nguyên Tu cố sức đập đầu xuống đất, đầu xuyên qua nền đất một cách vô thức, đờ đẫn nhận .

 

Lâm Khê lạnh nhạt : “Anh c.h.ế.t từ lâu , quỷ thể tự sát. Muốn c.h.ế.t chỉ thể hồn phi phách tán thôi.”

 

Cô hỏi nữa: “Anh và cái mảnh vỡ đó liên quan gì đến ?”

 

Mảnh vỡ đen kịt ngay mắt, Liễu Nguyên Tu sợ hãi theo bản năng: “Ta , ngươi hỏi nó, ngươi hỏi nó xem…”

 

Mảnh vỡ phát âm thanh kỳ quái, từng hình ảnh về quá khứ dần hiện rõ mồn một.

 

Lâm Khê thấy bộ cuộc đời của Liễu Nguyên Tu.

 

Cha của Liễu Nguyên Tu mất sớm, chỉ còn hai con nương tựa mà sống.

 

Nhà nghèo tiền mua giấy bút mực nghiên, đành dùng nhánh cây bút, lấy cát giấy, ngày đêm miệt mài luyện chữ.

 

Liễu Nguyên Tu vô cùng thông minh, tư chất hơn .

 

Năm tuổi thông thạo thơ văn, bảy tuổi thơ ứng đối, danh tiếng vang xa.

 

Tiếng tăm của “thần đồng” lan khắp cả huyện, nhờ lọt mắt xanh của một thương nhân giàu trong vùng.

 

Ông chủ Giả mỗi thơ của đều tấm tắc khen ngợi.

 

“Thơ , đúng là một tuyệt tác lưu danh muôn đời!”

 

“Nguyên Tu , con thông minh xuất chúng, nhỏ tuổi những bài thơ thế , ắt sẽ nên nghiệp lớn, tầm thường chút nào.”

 

Liễu Nguyên Tu chắp tay vái chào, : “Giả lão gia quá lời ạ.”

 

Giả lão gia vốn là bụng, mỗi năm đều bỏ tiền tu sửa trường học để con em nhà nghèo cũng cơ hội sách, học hành.

 

Ông đặc biệt quan tâm đến , chỉ ủng hộ tiền bạc, cấp dưỡng thức ăn, mà còn tặng một bộ tứ bảo văn phòng phẩm quý giá.

 

Mẹ từng dạy, ơn nhỏ như giọt nước cũng báo đáp bằng cả suối nguồn.

 

Trong lòng Liễu Nguyên Tu vô cùng cảm kích, : “Giả lão gia, ngài chính là ân nhân tái sinh của nhà họ Liễu chúng . Sau khi Nguyên Tu thành đạt, công thành danh toại, nhất định sẽ dốc sức báo đáp ân tình của ngài.”

 

Giả lão gia mỉm phúc hậu: “Không đáng gọi là ân tình lớn lao đến thế. Nguyên Tu , con Giả phủ, từ đó ngày ngày cùng con trai học, cùng về nhà ?”

 

Đây là một vinh dự lớn lao mà khác mơ cũng chẳng thấy .

 

Liễu Nguyên Tu lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu: “Đó là phúc phận lớn nhất của Nguyên Tu ạ.”

 

“Đứng lên , đừng lúc nào cũng quỳ lạy như .” Giả lão gia càng thêm rạng rỡ: “Từ nay, con trai sẽ nhờ con kèm cặp, dạy dỗ.”

 

Từ hôm đó, Liễu Nguyên Tu ở nhà họ Giả, từ đó ngày ngày cùng Giả Nguyên Tú cắp sách đến trường.

 

Giả Nguyên Tú là đứa lười học, suốt ngày chỉ ham chơi bời lêu lổng.

 

Liễu Nguyên Tu thì vô cùng trân trọng cơ hội trời ban , chăm chỉ học hành, tại trường thu nạp vô vàn kiến thức quý báu.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc và Giả Nguyên Tú đến tuổi tham gia kỳ thi huyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-302.html.]

 

Giả lão gia đích đưa cả hai : “Nguyên Tu , con trai thể trông cậy , con chính là niềm hy vọng duy nhất của cả huyện , nhất định giành danh hiệu Trạng nguyên đầu bảng!”

 

Liễu Nguyên Tu kiên định gật đầu, mang theo hy vọng của và Giả lão gia, thuận lợi vượt qua các kỳ thi hương, thi hội và trở thành tú tài trẻ tuổi nhất lịch sử.

 

Các gia đình giàu trong vùng thi kéo đến Giả phủ chúc mừng.

 

“Chúc mừng, chúc mừng! Nhà họ Giả quả nhiên phúc khí, sinh một tài năng kiệt xuất.”

 

“Phúc khí nhà họ Giả dồi dào lắm, chắc chắn sẽ Trạng Nguyên xuất hiện!”

 

Giả lão gia tít mắt, hệt như chính ông đỗ đạt : "Vui quá là vui, con trai trời sinh thông minh hơn !"

 

Liễu Nguyên Tu cạnh đó, cảm thấy như thừa. Anh tự nhủ, tình hình chút nào.

Phạm Khắc Hiếu

 

Ai ai cũng tiếng nhà họ Giả, nhưng chẳng mấy ai còn nhớ đến sự sa sút của Liễu gia.

 

Anh mang họ Liễu, họ Giả.

 

Chỉ cần vượt qua kỳ thi Hương, thể đường đường chính chính trở thành cử nhân.

 

Một khi cử nhân, sẽ chức vụ, bổng lộc hàng tháng, đủ để lo cho và bản .

 

Liễu Nguyên Tu quyết định xin phép cáo từ: "Cảm ơn Giả lão gia cưu mang con bấy lâu nay. Khi Nguyên Tu đỗ đạt, nhất định sẽ chuẩn hậu lễ đến tạ ơn."

 

Sắc mặt Giả lão gia liền biến đổi. Ông hừ lạnh: "Hừ! Giờ thì lông cánh cứng cáp , bay ?"

 

Liễu Nguyên Tu vội vàng giải thích: "Không ý đó ạ. Giả lão gia là ân nhân đại đức của Liễu gia, Nguyên Tu khắc cốt ghi tâm, nhưng con tuổi cao sức yếu..."

 

Giả lão gia hừ lạnh một tiếng. Cả khuôn mặt ông ẩn trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm khó mà dò xét .

 

"Nguyên Tu, cứ yên tâm lo ôn thi , mẫu con sẽ chăm sóc cẩn thận."

 

Liễu Nguyên Tu ngạc nhiên: "Ai cơ ạ?"

 

Giả lão gia đáp lời, sắc mặt càng lúc càng thêm âm trầm.

 

Liễu Nguyên Tu vội vã trở về nhà, nhưng chẳng tìm thấy cả.

 

Hỏi han hàng xóm láng giềng mới , sớm của Giả phủ đưa từ lúc nào.

 

Thế nhưng từng thấy trong Giả phủ bao giờ.

 

Liễu Nguyên Tu lập tức chất vấn: "Mẹ con ?"

 

Giả lão gia lạnh lùng đe dọa: "Khi nào đoạt giải nhất, tự khắc con sẽ gặp ."

 

Liễu Nguyên Tu ngầm hạ quyết tâm, nhất định thi đỗ, kinh thành diện kiến vua.

 

chức quan, Giả lão gia sẽ chẳng còn dám khống chế nữa.

 

Ngày bảng vàng công bố, vô cùng háo hức tìm tên .

 

Liễu Nguyên Tu cứ dán mắt bảng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "Không thể nào! Sao tên con?!"

 

"Sao tên của Giả Nguyên Tú chễm chệ đó chứ?!"

 

Anh gào thét, trông chẳng khác gì một kẻ điên loạn.

 

Những xung quanh quá quen thuộc với cảnh , năm nào bảng vàng niêm yết cũng vài ba kẻ thất điên bát đảo như .

 

Liễu Nguyên Tu sụp xuống bên đường, đôi mắt đỏ ngầu.

 

Giả lão gia, , Giả Nguyên Tú... Anh hiểu tất cả !

 

Giả Nguyên Tú ngang nhiên thế tên !!

 

Thế là cuối cùng, thi cử hộ cho kẻ khác, còn bản thì trắng tay.

 

Quan trọng hơn cả, nương tựa bấy lâu nay cũng còn bên nữa.

 

"Mẹ ơi... Mẹ ơi..."

 

Liễu Nguyên Tu lòng nóng như lửa đốt, loạng choạng chạy thẳng về Giả phủ.

 

Vừa đến cổng, một tràng pháo hoa rộn ràng bỗng nổ vang.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Trong phủ, đèn lồng giăng mắc, hoa tươi kết rực rỡ, khí vui mừng tràn ngập khắp chốn. Khách khứa tấp nập, thi chúc mừng, miệng nở những nụ nịnh nọt.

 

Liễu Nguyên Tu siết chặt nắm đấm, định bước thẳng để đòi công bằng.

 

Anh đến gần Giả phủ, bất ngờ trùm bao tải, lôi mất.

 

Liễu Nguyên Tu vốn là một thư sinh tay trói gà chặt, cố gắng giãy giụa điên cuồng, cuối cùng cũng khoét một lỗ nhỏ.

 

"Giả lão gia, tại ông bắt con?! Mẹ con ? Tại Giả Nguyên Tú đỗ đạt? Rốt cuộc ông cưu mang con là âm mưu gì?!"

 

Giả lão gia lạnh lùng phun hai chữ: "Giết chết!"

 

Liễu Nguyên Tu kinh hãi trợn tròn mắt: "Giả lão gia, ư ư..."

 

Anh một sợi dây thừng thít chặt cổ, ngạt thở c.h.ế.t hẳn.

 

Loading...