Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 299
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:41:46
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời các bạn độc giả cùng tiếp bộ chương truyện!
Con quái vật quật mạnh, Tịnh Nguyên đạo trưởng ngã lăn xuống bậc thang, bất lực chống trả.
Cả đời như là mãn nguyện , mất mặt Nguyên Thanh Quán. Hy sinh một ông để bảo những khác là kết cục nhất. Giờ thì, nên xuống tìm Tiền Kim mà nhảy múa thôi...
Tịnh Nguyên đạo trưởng thở thoi thóp, m.á.u chảy đầm đìa, ông nhắm mắt, cam lòng đón nhận cái chết.
Tiểu sư tổ, đồ nhi, tạm biệt...
“Grào!!” Con quái vật thét lên một tiếng vang động đột ngột bỏ chạy.
Từ đằng xa vọng tiếng sói tru ghê rợn cùng tiếng một phụ nữ đang cằn nhằn mắng mỏ.
Hai đó là ai? Vân Mộng Hạ Vũ? Máu cạn kiệt, Tịnh Nguyên đạo trưởng thể nghĩ ngợi thêm, thả lỏng tinh thần, thẳng .
Sống c.h.ế.t , giờ thì ông mặc kệ. Cứ tưởng đây là giây phút cuối cùng của đời , nào ngờ gặp tiểu sư tổ, nhờ mà giữ một mạng. kết quả là, những khác mất tích.
Một giây hồi tưởng cứ ngỡ như cả một năm dài đằng đẵng.
Tịnh Nguyên đạo trưởng sốt ruột, gắng gượng chống dậy: “Tiểu sư tổ, ... là...”
Phạm Khắc Hiếu
“Ông già, đừng cựa quậy lung tung, toác vết thương bây giờ, thời gian cứu ông nữa .” Lâm Khê xoay cổ tay, nhanh chóng bấm quyết.
“Đi thôi, chúng trong đó.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng vỗ mạnh lưng Vân Ngạn: “Đồ nhi, nhanh chân lên!”
Vân Ngạn ngoan ngoãn lời, cõng sư phụ lưng chạy như bay.
Bốn bước đạo quán, một màn sương m.á.u dày đặc bao trùm khắp nơi.
Trước mắt chỉ thấy một màu đỏ rực, thể phân biệt nổi phương hướng.
Tịnh Nguyên đạo trưởng cố sức dụi mắt: “Không thấy gì cả, bây giờ?”
Lâm Khê thấy, ở sân Nguyên Thanh Quán, một con quái vật khổng lồ đang phóng vô xúc tu dày đặc.
Trên mỗi xúc tu đều treo một . Con quái vật há miệng thật lớn, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn hoắt.
Tiếng cọ xát kỳ dị vang lên, dồn dập và thô ráp, từng đợt từng đợt cứa màng nhĩ.
“Xẹt xẹt xẹt!!”
Tịnh Nguyên đạo trưởng thấy âm thanh quen thuộc của con quái vật, liền đ.ấ.m mạnh lưng Vân Ngạn, hét lên: “Quái vật! Chính là nó!”
“Đi, tiêu diệt nó thôi!!”
Lâm Khê lập tức lao vút lên phía .
Vân Ngạn cõng sư phụ lưng, nhanh chóng bỏ một đoạn khá xa.
Tịnh Nguyên đạo trưởng cố rướn cổ lên, nhưng cũng thể rõ tình hình phía .
Ông vội thúc giục: “Đệ tử, đừng để bỏ phía !”
Vân Ngạn bóng ngày càng xa dần, liền tăng tốc: “Tốc độ của tiểu sư tổ nhanh quá, nhưng con sẽ để lạc .”
Lăng Tiêu theo sát ngay phía .
Bốn nhanh chóng biến mất trong màn sương m.á.u đặc quánh.
……
Lúc , Hư Nguyên ôm chặt đứa bé trong tay: “Nam Thiên đừng sợ, lát nữa chuyện sẽ thôi.”
Nam Thiên bịt mắt , giọng non nớt: “Sư phụ, con sợ , quán chủ sư bá sẽ đến cứu chúng mà.”
Hư Nguyên khẽ thở dài.
Tịnh Nguyên dùng bản mồi nhử để dụ quái vật , ông cố nén đau thương, dẫn những khác trốn hậu viện, nhưng dù cách nào cũng thể thoát ngoài.
Làn sương trắng kỳ lạ bao trùm bộ đạo quán, Hư Nguyên chỉ đành tìm một nơi tạm lánh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự tĩnh lặng xung quanh rợn đến lạnh sống lưng.
Hư Nguyên nuốt nước bọt: “Các con cứ ở đây, ngoài xem thử.”
Ầm—!!
lúc đó, tảng giả sơn nơi họ ẩn nấp bất ngờ đổ sập. Một xúc tu lấp lánh ánh kim loại, sắc nhọn như lưỡi dao, vọt thẳng đến chỗ Nam Thiên.
Hư Nguyên vội cúi che chắn đứa trẻ trong lòng, nhưng xúc tu vẫn xẹt ngang qua cánh tay ông. Máu tươi tức thì phun trào xối xả, nhuộm đỏ một mảng áo.
“Đừng lo cho , mau! Chạy !!”
Hư Nguyên ôm Nam Thiên chạy trốn khắp nơi, chẳng ngờ chạm mặt hai kẻ kỳ quái.
Một nam một nữ, đàn ông nhưng mặt sói, còn phụ nữ thì bằng gỗ.
Hai chẳng chẳng rằng lao giao chiến với con quái vật xúc tu, đánh chửi bới ầm ĩ.
“Á á! Cái tên hòa thượng khốn khiếp, nhất định sẽ g.i.ế.c !!”
“Không thể gục ngã , còn báo thù cho em trai! Đồ quái vật, cút ngay!!”
Hư Nguyên cuối cùng cũng chút thời gian để thở. Bất kể hai đó là ai, hợp lực đối phó với sinh vật xúc tu mới là chuyện quan trọng nhất lúc .
chẳng bao lâu, cơ thể ông ngày càng suy yếu, thể phát linh lực nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-299.html.]
Làn sương trắng độc!
Chẳng ai kịp rõ hình dáng thật của con quái vật xúc tu. Chỉ thấy từng một nhấc bổng lên, treo lơ lửng giữa trung, chấp nhận phận chờ đợi cái c.h.ế.t cận kề.
Hư Nguyên thở dài, về phía Nguyên Thanh Quán cuối. Nếu c.h.ế.t ở đây cũng xem như một điều may mắn.
Sư mất liên lạc bấy lâu, e rằng khó thoát khỏi vận rủi.
Hư Nguyên lén lau nước mắt: “Sư , hãy thanh thản nơi suối vàng, chúng sẽ sớm đến bầu bạn cùng …”
“Rít gào!!”
Tiếng thét chói tai vang lên bên tai, xúc tu mặt đột nhiên cuồng loạn vặn vẹo dữ dội, cơn đau lan khắp cơ thể.
Hư Nguyên nhắm chặt mắt, ôm chặt Nam Thiên: “Đừng sợ, sẽ nhanh kết thúc thôi.”
Nam Thiên tuy còn nhỏ nhưng trong lòng hiểu rõ. Cậu bé vỗ nhẹ bàn tay to của sư phụ: “Con sợ , sư phụ cũng đừng sợ.”
Quán chủ sư bá từng bao giờ phép sợ hãi, vì lưng bọn họ luôn , tiểu sư tổ.
, chắc chắn tiểu sư tổ sẽ đến cứu bé và sư phụ.
Nam Thiên hé mắt qua kẽ tay, thầm gọi tiểu sư tổ trong lòng.
Đột nhiên một luồng sáng vàng lóe lên, bé phấn khích: “Sư phụ, thần ánh sáng đến !”
Hư Nguyên ngơ ngác: “Hả???”
Chắc Nam Thiên xem hoạt hình nhiều quá nên sinh ảo giác chăng?
Thế nhưng giây tiếp theo, lực lượng trói buộc biến mất, chứng tỏ đây là ảo giác.
Hư Nguyên và Nam Thiên bắt đầu rơi tự do.
Hai cách mặt đất mười tầng lầu, nếu ngã xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
“A a a—!”
Cơn gió sắc lạnh quất mặt, Hư Nguyên kìm mà gào lên thảm thiết, dốc lực bảo vệ Nam Thiên.
Lưng xuống, mặt ngửa lên trời, sắp sửa đập đất.
Khoảnh khắc sinh tử, một lực mềm mại nâng đỡ lấy hông, nhẹ nhàng đỡ họ lên cao.
Ai thể đỡ cả hai họ giữa trung?
Ai đủ khả năng chỉ một kiếm chặt đứt xúc tu đáng sợ của con quái vật?
Ai sẽ bất chấp hiểm nguy sinh tử mà lao đến cứu mạng?
Dù cần , tất cả đều quá rõ ràng.
Hư Nguyên mở mắt , bóng dáng quen thuộc ngay mặt. Ông còn kìm cảm xúc, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Hu hu, tiểu sư tổ, hu hu…”
Nam Thiên trái , quyết định bắt chước sư phụ, cố nặn một giọt nước mắt: “Hu hu, tiểu sư tổ, lũ xa dám bắt nạt chúng con, hu hu…”
Một già một trẻ bĩu môi, biểu cảm và giọng điệu y hệt , hệt như hai đứa trẻ nghịch ngợm đang mách tội với lớn.
Lâm Khê vỗ nhẹ lên đầu từng một: “Được , nhè.”
Hư Nguyên giật nhận , ngượng, vội lau má cho Nam Thiên: “Tiểu sư tổ dặn , .”
Nam Thiên với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Sư phụ, con ạ, chính sư phụ mới là sợ đến phát đấy chứ.”
Hư Nguyên lưng , chớp mắt liên hồi: “Nói bậy bạ, sư phụ đây là đổ mồ hôi hột vì lo cho con đấy!”
Nam Thiên càng thêm khó hiểu: “Mắt thì mà đổ mồ hôi ạ?”
“Thôi , chuyện để tính.” Hư Nguyên kéo vạt áo Lâm Khê: “Tiểu sư tổ, tử vô cùng cảm ơn ngại đường sá xa xôi đến cứu…”
Chưa kịp hết lời, Lâm Khê khẽ hất tay ông , nhanh như chớp lao thẳng đến con quái vật: “Mau tìm chỗ ẩn nấp !”
“Hả?”
Hư Nguyên ngơ ngác phản ứng thế nào, sững một chỗ.
Đột nhiên, một cột nước lớn đổ ập xuống từ cao, khiến ông ướt sũng như chuột lột.
Hư Nguyên ngớ : “Chuyện gì thế ?”
Trong màn sương trắng mịt mờ, những giấy đủ màu sắc hiện lờ mờ, lượn lờ khắp nơi.
Người giấy vàng chỉ huy.
Người giấy xanh mọc vô cánh tay quấy rối quái vật.
Người giấy lam thì phun nước.
Người giấy đen phun lửa.
Còn giấy trắng thì xổm đất đỡ lấy những rơi xuống.
Tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên dần lịm , các tử Nguyên Thanh Quán rơi xuống như những chiếc bánh bao rụng, từng một ngã nhào xuống đất.
Tiểu Kim khẽ gọi: “Bên , đỡ lấy họ!”