Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:41:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Chết tiệt! Vân Ngạn thật sự tay độc ác, tỉnh táo cũng cần c.h.é.m mạnh tay đến thế?

 

Nguy , Nam Thiên!

 

Lăng Tiêu lo lắng hét lớn: “Tiểu sư tổ, vì g.i.ế.c Nam Thiên?”

 

“Nó .” Lâm Khê nhẹ nhàng bóp mạnh một cái.

 

Toàn bộ khuôn mặt của Nam Thiên méo mó biến dạng, đầu ép dẹp, làn da dính chặt lên các ngũ quan, dần dần xuất hiện tám cái lỗ đỏ lòm, ghê rợn.

 

Thịt da liên tục co giật, những thứ ghê tởm bên trong bắt đầu trồi ngoài.

 

Một con, hai con… con gián thi từ những lỗ m.á.u ghê tởm, đồng loạt xòe cánh chuẩn bay .

 

Cảnh tượng khiến Lăng Tiêu bừng tỉnh, trợn tròn mắt: “Chết tiệt, chúng vẫn đang mắc kẹt trong quỷ vực, còn sư phụ và Nam Thiên thì ?”

 

Lâm Khê ném một lá bùa lửa bước , giọng vang lên dứt khoát: “Quỷ vực chỉ bao trùm Nguyên Thanh Quán, mà nó nuốt chửng cả đạo quán .”

 

Nói cách khác, quỷ vực và Nguyên Thanh Quán hòa một, trở thành một thể thống nhất đáng sợ.

 

Ngoại trừ Vân Ngạn và một vài may mắn ở bên ngoài, hai mươi tử Nguyên Thanh Quán đều lạc trong cõi quỷ, sống c.h.ế.t chẳng ai .

 

Phải tìm sư phụ !

 

Lâm Khê vung kiếm, mạnh mẽ xé toang lớp sương trắng dày đặc, ánh mắt sắc bén lướt tìm bóng dáng quen thuộc của Tịnh Nguyên đạo trưởng.

 

“Đi thôi.”

 

Lăng Tiêu và Vân Ngạn vội vàng bám sát theo cô, dám lơ là nửa bước.

 

Ba nhanh chóng đến điểm đến, mặt vẫn là một đạo quán cũ kỹ, tấm biển hoen ố lặng lẽ treo mái hiên.

 

Nguyên Thanh Quán. Ba chữ đỏ thẫm nổi bật, như bằng m.á.u tươi.

 

Tấm biển như đúc từ máu, chẳng khác nào hoa Mạn Châu Sa nở rộ con đường Hoàng Tuyền, yêu mị quỷ dị đến rợn .

 

Trong khí đặc quánh mùi m.á.u tanh nồng, Vân Ngạn càng lúc càng thấy bất an. Anh kìm lao nhanh đến cổng chính, đôi mắt mở trừng trừng vì hoảng loạn.

 

“Sư phụ!!!”

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng bất động trong vũng m.á.u lênh láng, chi chít những vết thương lớn nhỏ. Tóc ông rụng hết, bộ râu bạc thường ngày cũng còn.

 

Vân Ngạn thể tin mắt : “Sư phụ…”

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng sấp nền đất lạnh lẽo, lưng hướng lên trời, chiếc áo đạo sĩ màu xanh thẫm thấm đẫm một màu m.á.u đỏ ghê .

 

Vân Ngạn bước nhanh tới, thanh kiếm tiền trong tay trượt khỏi những ngón tay run rẩy, rơi xuống nền đá phát tiếng "keng, keng keng" chói tai.

 

Tiếng động vang lên ai oán, não nề, như một khúc nhạc tiễn biệt bi thương.

 

Không! Sư phụ thể c.h.ế.t !

 

Cảm xúc của Vân Ngạn sụp đổ. Anh điên cuồng đá văng thanh kiếm tiền, đôi mắt đỏ ngầu chìm trong tuyệt vọng.

 

Trong ký ức của , cha , em, chỉ duy nhất một : sư phụ.

 

Sư phụ là cha , nuôi nấng khôn lớn từ những thìa cháo loãng và những tấm tã lót giản đơn.

 

sư phụ bao bọc quá mức, Vân Ngạn thuở nhỏ yếu ớt, nhát gan và , đến năm năm tuổi vẫn vẽ một lá bùa.

 

Dù đôi khi sư phụ chút qua loa, nhưng thường ngày ông vẫn đáng tin cậy.

 

Lúc Nguyên Thanh Quán nghèo, nợ hơn một triệu tệ.

 

Sư phụ thường xuyên xuống núi bắt quỷ, kiếm từng đồng tiền để duy trì chi phí hoạt động của đạo quán.

 

Mỗi về, ông đều mang theo những món đồ khác , dù chỉ là những thứ vụn vặt.

 

Lúc nhỏ, Vân Ngạn mong ngóng nhất là những khi sư phụ trở về nhà.

 

“Đồ , đến thử áo mới nào.”

 

“Sư phụ, áo chật ạ.”

 

“Chật chỗ nào? Đồ của mặc lắm, lớn lên chắc chắn là trai trai ngời ngời, thể mê hoặc bao .”

 

“Hư Nguyên sư thúc bảo nên mua rộng một chút, năm hoặc năm tới nữa vẫn mặc , phí tiền ạ.”

 

“Đừng ông linh tinh, năm sư phụ sẽ mua cho con cái mới, năm tới nữa cũng mua. Sau , mỗi năm sư phụ đều mua đồ mới cho con.”

 

Lời hứa cuối cùng thành hiện thực… Sư phụ gục ngã cổng đạo quán, vĩnh viễn bao giờ tỉnh nữa.

 

Vân Ngạn run rẩy, ánh mắt dại dán chặt bóng lưng quen thuộc. Nước mắt dần mờ tầm , những ký ức ấm áp khi xưa cứ hiện lên từng đợt trong tâm trí .

 

Lần đầu tiên xuống núi bắt quỷ, sư phụ âm thầm canh bên cạnh .

 

“Đồ , cứ mạnh dạn xông lên, cứ ghì chặt đánh tới tấp. Nếu đánh thì chạy, sư phụ sẽ luôn ở phía lưng con.”

 

“Thật chứ ạ?”

 

“Chắc chắn một trăm phần trăm. Nếu ngày nào còn nữa, thì con sang núi bên tìm tiểu sư tổ.”

 

“Nhỡ tiểu sư tổ cũng ở đó thì ạ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-297.html.]

“Nói bậy! Tiểu sư tổ nhỏ hơn con vài tuổi, chắc chắn con sẽ c.h.ế.t . Dù chuyện gì xảy cũng cần sợ, lưng con luôn bảo vệ.”

 

Giờ đây, từng lưng còn nữa.

 

Sư phụ và tiểu sư tổ, mất bất kỳ ai.

 

Một ngày là thầy, cả đời là cha.

 

Tâm trạng Vân Ngạn lúc như thể mất thiết nhất, trái tim thắt , đau đớn đến tận xương tủy, chịu nổi.

 

Đôi chân mềm nhũn, khuỵu xuống đất, nước mắt tuôn rơi như mưa, nghẹn ngào gọi từng tiếng.

 

“Sư phụ! Sư phụ!! Sư phụ…”

 

Sáu tiếng kêu nức nở như oán trách, như than , chạm đến đáy lòng bất cứ ai thấy, khiến chứng kiến khỏi xót xa.

 

Lăng Tiêu xoay lưng , lặng lẽ dùng tay áo lau khóe mắt . Anh hít sâu một , cố nén sự xúc động, cất giọng trầm trầm: “Vân sư , xin hãy nén bi thương. Bây giờ lúc đau buồn, chúng báo thù cho Tịnh Nguyên sư bá!”

 

Vân Ngạn siết chặt nắm tay đến trắng bệch, ánh mắt đỏ hoe vì : “Anh đúng! Nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t con quái vật đó, báo thù cho sư phụ!!”

 

Lâm Khê định bước , chợt rụt chân , nét mặt cô phức tạp vô cùng.

 

Cô há miệng, do dự một chút thôi, gì.

 

Vân Ngạn hành động quá nhanh, lập tức khuỵu gối xuống.

 

Đến nước , cứ để chuyện diễn tự nhiên .

 

Vân Ngạn bấm mạnh lòng bàn tay, đôi mắt dần trở nên kiên định: “Không, thù của sư phụ hãy tạm gác sang một bên. Người còn nữa, sẽ bảo vệ Nguyên Thanh Quán, bảo vệ tất cả các tử.”

 

Lăng Tiêu đồng tình sâu sắc, gật đầu: “Trong thế hệ , thiên phú của mạnh nhất. Nguyên Thanh Quán giao cho là đúng đúng thời điểm.”

 

Vân Ngạn đang bất động trong vũng máu, bật thành tiếng: “Sư phụ, hãy yên lòng … con sẽ…”

 

“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”

 

Người đất đột nhiên khẽ cử động, chầm chậm đầu, để lộ một bên mắt.

 

“Đồ , còn c.h.ế.t , đừng tang như thế chứ.”

 

Vân Ngạn sững sờ tại chỗ, nước mắt vẫn giàn giụa mặt.

 

Trong khoảnh khắc đó, nên dậy nên lau nước mắt .

 

Chưa chết? Sao chịu lên tiếng sớm một chút!

Phạm Khắc Hiếu

 

Vừa , trong tích tắc sinh tử , hồi tưởng quá khứ đến ba , chuẩn tinh thần để chia ly, tiễn biệt khuất.

 

Cuối cùng, hóa sư phụ chỉ đang giả bộ hấp hối.

 

Vân Ngạn xoay , vội vã lấy tay che mặt.

 

Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, Tịnh Nguyên đạo trưởng bỗng hoảng hốt: “Đồ , đừng , cố ý lừa con . Đó là chiến thuật cả, nếu thì mười phút thật sự c.h.ế.t mất .”

 

Vân Ngạn vẫn bất động, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

 

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà cảm xúc biến động quá lớn, thể kìm nén nổi bản , nước mắt cứ tự nhiên tuôn trào.

 

Thể chất vốn dễ xúc động đến , thế nên thường ngày Vân Ngạn luôn giữ nét mặt điềm tĩnh, tâm hồn như mặt nước hồ thu phẳng lặng.

 

Ban nãy là đau buồn mà , còn giờ là vui mừng đến phát .

 

May mắn là sư phụ vẫn còn sống, dù mất mặt một chút thì cũng chẳng , dù ở đây cũng ngoài.

 

Thấy đồ chẳng thèm để ý đến , Tịnh Nguyên đạo trưởng càng hoảng hơn, cố gắng cử động tứ chi: “Vân Ngạn, Vân Vân …”

 

Vân Ngạn thấy tên gọi , liền càng chạy xa hơn.

 

Sư phụ thật là tính! Không chỉ lừa một vố, mà còn gọi cả tên nhỏ của nữa.

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng run rẩy đưa tay, một câu run đến năm : “Đồ , đây mà~~~ con mau , thương con c.h.ế.t đây nè…”

 

Lâm Khê thật sự chịu nổi nữa.

 

Ông già thương nặng đến mà còn tâm tình đùa giỡn?

 

Lát nữa chảy hết m.á.u thì c.h.ế.t thật bây giờ.

 

Lâm Khê rút một cây ngân châm , giọng lạnh lùng: “Im , yên đó.”

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng lập tức ngoan ngoãn xuống, nở một nụ yếu ớt, thều thào: “Tiểu sư tổ, yên tâm , c.h.ế.t .”

 

Ông thở một , đột nhiên phun bọt m.á.u đỏ tươi: “Hự… đúng… hình như sắp c.h.ế.t thật .”

 

Lâm Khê chẳng gì thêm, nhanh chóng châm mười mấy mũi kim để cầm máu, đó lấy từ chiếc túi nhỏ một lọ sứ, đổ một viên bổ khí .

 

Cô nhét viên thuốc miệng ông : “Nuốt .”

 

Viên thuốc đen kịt bốc lên mùi hôi kinh khủng, Tịnh Nguyên đạo trưởng chịu nổi, lập tức nôn .

 

“Ọe… nuốt !”

 

Y thuật của tiểu sư tổ vẫn tệ như xưa, hương thơm thảo dược thấy, chỉ là mùi kinh dị thế !

 

Ông nuốt viên thuốc đen thui , chẳng lẽ c.h.ế.t ngay tức khắc thật ?

 

Sống c.h.ế.t , phú quý do trời định, liều một phen !

 

 

Loading...