Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 284
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:41:30
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Phía bên đối thủ, Phó tổng chẳng bận tâm đến mớ em họ hàng phức tạp. Đằng , Giang Đình chỉ một kéo chân.
Không, là cả một đại gia đình.
Ngoại trừ ông cụ lớn tuổi , nhà họ Giang ai cũng hoặc là chuyên gây chuyện, hoặc là những em chẳng .
Khoảnh khắc , Hứa Ngôn Thừa cảm thấy vô cùng tội nghiệp cho Tổng giám đốc Giang.
Dù Hứa Ngôn Thừa cũng là ngoài, cuối cùng cũng lặng lẽ rời .
Giang Tế mắng bệt xuống đất nức nở: “Oa oa… Trời ơi! Em mắng cả !”
Chắc chắn nhốt phòng tối, mấy tháng nữa cũng gặp em gái.
Giang Tế vội vàng giải thích: “Anh ơi, em mắng , em đang mắng chính , em gái… ơ , em trai của em… oa oa…”
Gương mặt lạnh lùng như băng của Giang Đình cuối cùng cũng chút đổi, nửa phần là khinh thường, nửa phần là bất lực.
“Đứng lên, lóc ích gì?”
“Chẳng ích gì.” Giang Tế ủ rũ cúi đầu, mặt mày buồn bã: “Em thật vô dụng.”
Giang Đình nâng cằm lên, gương mặt trở vẻ lạnh tanh: “Ngẩng đầu lên, vô dụng là . Anh tìm tung tích của Giang Trì.”
Ngày hôm đó, tâm trạng Giang Tế tụt dốc phanh: “Khốn kiếp! Sao sớm, em một trận, nước mắt của em đáng giá cỡ nào ?”
“Ở ? Nói mau.”
Giang Đình phía bầu trời ngoài cửa sổ, chậm rãi : “Ở An Xuyên, rõ vị trí cụ thể.”
Giang Tế kinh ngạc: “An Xuyên?!”
Em gái đến đó để cứu , Giang Trì cũng ở đó.
Cái thằng nhóc đang nhốt chung chỗ với thằng bạn xui xẻo của Quý Hành đấy chứ?
Giang Tế phấn khích : “Em sẽ đến An Xuyên tìm .”
“Em .” Giang Đình kiên quyết.
Thằng em dạo gần đây kích động lạ thường, cứ như thể bơm adrenaline, ngày nào cũng lì trong phòng thí nghiệm.
Vài ngày , nó lén đeo ba lô rời khỏi Đế Kinh, chạy đến một ngôi nhà ma nào đó ở An Xuyên, từ đó biệt tăm.
Giang Đình bóp trán: “Giang Tế, ở nhà cho , lệnh của thì ngoài.”
Giang Tế phản kháng: “Không , em , em nhất định , nếu cho em đến tìm em trai, em sẽ nhảy lầu bò đến An Xuyên, m.á.u chảy khô, tứ chi tan nát, hồn lìa khỏi xác…”
Hứa Ngôn Thừa lặng lẽ đảo mắt.
Diễn xuất tệ thế , Tổng giám đốc Giang chắc chắn đời nào đồng ý với yêu sách phi lý của hai.
Giây , Giang Đình đồng ý: “Không gây chuyện.”
Cuối cùng, Giang Tế trói đưa lên máy bay, miệng nhét giẻ, tay chân trói chặt, nhúc nhích nổi.
chẳng để tâm, trong lòng còn vui vẻ khôn cùng.
Chuyến thể gặp em gái.
Ừ, chắc chắn em trai cũng sẽ , hai cầu nguyện cho em.
…
Một nghĩa địa ở An Xuyên.
Chiếc xe ma dừng sịt, tài xế ma toe toét: “Đã đến đích, chúc quý khách thượng lộ bình an.”
Quý Hành lăn khỏi xe, ôm cây mà nôn mửa: “Ọe… ọe…”
Tài xế ma lè lưỡi vỗ lưng : “Vị khách , chứ?”
Quý Hành đầu , thấy cái lưỡi ướt nhẹp, sợ đến tim: “Má ơi! Tránh xa !!”
Tài xế ma rụt lưỡi : “Khách thật yếu ớt. Người say xe thì nhiều, nhưng đây là đầu gặp say xe ma. Không của , xin đừng khiếu nại.”
Quý Hành cạn lời: “Ông gặp mấy ?”
Tài xế ma thật thà đáp: “Bốn .”
Quý Hành càng thấy cạn lời hơn nữa.
Tài xế ma chạy quá nhanh, khi thì cua gấp, khi thì bay lên, khiến trào hết cả dịch vị dày.
Người bình thường nào chịu nổi?
Chị đại thường, là thần tiên.
Quý Hành tiếp tục nôn: “Ọe… ọe…”
Lâm Khê lấy một thỏi vàng miếng.
Tài xế xe tang vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn đại nhân, chúc đại nhân đường bình an, hẹn gặp nha!”
Quý Hành tuyệt vọng gào lên: “Lại còn nữa ?!”
Chiếc xe tang nhanh chóng biến mất hút ở góc khuất. Cơn gió nóng hôi hổi thổi qua những bụi cỏ khô mộ, phả thẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-284.html.]
Quý Hành mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển: “Chị đại, An Xuyên nóng hơn Đế Kinh nhiều đó ạ.”
Lâm Khê nhàn nhạt nhắc nhở: “Dậy mau, đang chễm chệ mộ đấy.”
“Má ơi!” Quý Hành giật b.ắ.n , bật dậy như một con kangaroo điên loạn, loạng choạng rõ đang gì hụt chân té nhào xuống đất.
Miệng đầy bụi, nhổ phù phù mấy tiếng: “Phù… phù…”
Lâm Khê khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ, việc đưa Quý Hành theo đúng là một sai lầm lớn.
Quý Hành giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén, cảm nhận ánh mắt soi mói từ phía chị đại, liền bật dậy ngay lập tức: “Chị đại, em , thôi ạ.”
Cậu tự cổ vũ , Quý Hành, đừng sợ, xông pha nào!
Lâm Khê : “Đi sát .”
Đã đến nước , đành dẫn theo .
Cứu ba tên xui xẻo xong, sẽ cho Tiểu Hành Tử về nhà nghỉ dưỡng.
Ngôi nhà ma cách nghĩa địa là bao, ngay trong khuôn viên một khu vui chơi. Hai chẳng mấy chốc tới nơi.
Đang là kỳ nghỉ hè, khu vui chơi đông nghịt , mà quầy vé nhà ma thưa thớt khách, chỉ lác đác hai ba chờ mua vé.
Lâm Khê từ xa quan sát.
Phía nhà ma chẳng hề chút âm khí nào vương vấn, từ bên ngoài cũng thấy bất cứ điều gì bất thường.
Lúc , vài trẻ từ nhà ma bước , hào hứng bàn tán về trải nghiệm .
“Đây là nhà ma chân thực nhất mà từng ! Mấy nhân viên đóng vai ma đúng là tâm cực kỳ.”
“ , sợ đến toát mồ hôi hột luôn.”
Quý Hành lỏm , mắt sáng lên: “Nhà ma vẻ vui đấy chứ.”
Lâm Khê nhàn nhạt đáp: “Có ma thật thì tất nhiên là vui .”
Quý Hành mắt tròn xoe: “Thật sự ma ạ?”
Phạm Khắc Hiếu
Lâm Khê : “Nhà ma quanh năm u tối, âm khí nặng trịch, tràn ngập những cảm xúc sợ hãi và đủ loại tiêu cực khác, nên các ác quỷ ưa thích nơi trú ngụ.”
Vẻ mặt của mấy trẻ trắng bệch, môi tái mét, hưng phấn một cách bất thường, rõ ràng là ma hút mất ít tinh khí.
Hai dừng bước, nhà ma ngay mắt.
Quý Hành hỏi: “Chị đại, xông thẳng trong là tìm cách lẻn ạ?”
Lâm Khê nhún vai: “Chúng cướp trộm cắp, đương nhiên là mua vé . Hay nhân tiện ghé thăm sở cảnh sát?”
Quý Hành: “…”
Chị đại thường ngày vẫn bá đạo mà, quên mất chị vẫn là một công dân gương mẫu, tuân thủ pháp luật.
Cậu vẫn còn quá non kém.
Quý Hành lấy điện thoại : “Em sẽ mua vé.”
Cô nhân viên bán vé hớn hở chào mời: “Vé nhà ma giá gốc 150 một , nhưng nay đang chương trình khuyến mãi cực sốc, chỉ còn 98k, 98k thôi ạ! Không ghê hồi hộp, cam kết tiền nếu hài lòng, đảm bảo sẽ khiến quý khách 'cảm thấy đáng tiền'!”
Trong lòng Quý Hành lúc chẳng mảy may d.a.o động. Sau khi chứng kiến vô cương thi cùng đủ loại ma quỷ bên cạnh chị đại, còn là cái thằng nhát gan của ngày xưa nữa .
Cậu quét mã QR bàn: “Hai vé.”
Vừa bấm xong dãy mật mã cuối cùng, giọng chị đại vang lên ngay phía : “Tiểu Hành Tử, khỏi cần mua vé.”
“Hả?” Quý Hành phắt .
Hai đàn ông tiến đến. Một mặc đạo bào, tóc tai bù xù, đôi mắt thâm quầng như thức trắng cả ba đêm liền.
Người còn mặc đồng phục đen tuyền, vẻ mặt lạnh tanh như tảng băng.
Anh khẽ chắp tay: “Tiểu sư tổ.”
Lâm Khê mỉm : “Vân Ngạn, hóa là .”
Vân Ngạn nhẹ gật đầu, cất giọng trầm thấp: “Tiểu sư tổ, lâu gặp.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh giới thiệu bên cạnh: “Đây là sư Lăng Tiêu, tử của sư thúc Hư Nguyên.”
Lăng Tiêu ngáp dài, trông vô cùng uể oải.
“Vãn bối Lăng Tiêu, xin mắt tiểu sư tổ.”
Lâm Khê gặp Lăng Tiêu vài từ khi còn bé.
Lăng Tiêu là duy nhất trong Nguyên Thanh Quán dám cả gan đối đầu với cô.
Ngày xưa, hai họ thường xuyên giao đấu, nhưng nào cũng cô đè cho bã.
Cô đ.ấ.m trái, đá , khiến mặt mũi bầm tím ít .
“Phục ? Gọi một tiếng Tiểu sư tổ xem nào.”
“Không phục, phục! Dựa mà cô là Tiểu sư tổ, rõ ràng lớn hơn cô.”
Cứ hễ vết thương cũ lành là Lăng Tiêu tìm cô gây sự, tất nhiên, no đòn thêm một trận.