Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:41:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

(Mời quý độc giả tiếp chương truyện bên !)

 

Đêm đó, Vu Huy cũng mơ thấy con trai ông đang .

 

Xung quanh bao phủ bởi sương trắng dày đặc, ông thể thứ ở xa.

 

Tiếng nức nở vang lên.

 

“Hu hu, bố ơi, cứu con với! Cứu con!!!”

 

“Con học, thi nữa, cứu con !!”

 

Con trai ông hét lên thảm thiết, tiếng bi ai vô cùng.

 

Vu Huy giật tỉnh dậy, gối ướt đẫm từ lúc nào, ông nhận sự việc hề đơn giản.

 

Cảnh sát vẫn tin tức gì, ông mang theo chút hy vọng cuối cùng, tìm đến Thần Toán Đường để cầu cứu đại sư Lâm.

 

Vu Huy run rẩy lau mặt, cố kìm nén dòng nước mắt đang chực trào: "Đại sư Lâm, chuyện là thế , con trai mất tích năm ngày , thật sự sợ..."

 

Lâm Khê lướt mắt qua ông , sang những vị phụ khác, đôi mày khẽ cau . Cung tử tức của những quả thực kỳ lạ, bên cứ lượn lờ một luồng hắc khí u ám mãi tan.

 

Phạm Khắc Hiếu

Che kín tướng mạo, giấu thiên cơ. Một thứ quyền năng mạnh mẽ đến mức đó thì hiếm thấy nhân gian. Chẳng lẽ mấy đứa trẻ bình thường gặp thứ gì ghê gớm lắm?

 

Lâm Khê bước tới mặt Vu Huy, quan sát kỹ lưỡng: "Ông im đấy, đừng nhúc nhích."

 

Vu Huy bất giác thấy sợ hãi: "Vâng, ạ."

 

Lâm Khê tụ linh khí đầu ngón tay, ấn mạnh xuống mắt ông .

 

Vu Huy theo phản xạ nhắm nghiền mắt , cảm thấy Đại sư đang cố ấn đó, một cơn đau buốt chịu nổi. vì con trai, ông cố chịu đựng!

 

Lâm Khê thu tay , cung tử tức của Vu Huy dần dần hiện rõ. Hừm, càng càng thấy quái lạ.

 

Lâm Khê thẳng: "Con trai ông chết."

 

Vu Huy mừng rỡ: "Cảm ơn Đại sư!"

 

" hết." Lâm Khê lạnh nhạt tiếp lời: "Tạm thời thì chết, nhưng sắp ."

 

Tướng mạo cho thấy con trai ông , Vu Tiến Tuyền, đang ở trong trạng thái vô cùng kỳ dị – như chết, như chết; như còn sống, như chẳng sống chút nào. Lơ lửng giữa lằn ranh sinh tử, hệt như con mèo của Schrödinger, tồn tại trong trạng thái chồng chéo giữa sống và chết.

 

Lòng Vu Huy nguôi ngoai thót chặt: "Đại sư, xin cứu con trai ! chỉ một đứa con duy nhất, sẵn sàng đổi mạng lấy mạng con!"

 

Lâm Khê trầm ngâm một lúc: "Chuyện phần phức tạp." Lần đầu tiên cô gặp tình huống thế , rốt cuộc là c.h.ế.t chết, cô cần đích điều tra.

 

Vu Huy vội vàng : "Đại sư, tiền bạc thành vấn đề! Dù bán hết gia sản, cũng sẽ cứu con!"

 

Lâm Khê ngước mắt ông : "Giá cả cứ để tính. Thứ con trai ông gặp thực sự quái lạ. Ông cần quá lo lắng, sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần thằng bé cầm cự đến khi đến nơi thì sẽ ."

 

Nghe lời , Vu Huy vẫn nặng trĩu âu lo. Tiểu Tuyền nhà ông nhút nhát, dễ , sức yếu chạy chậm, nếu gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ là đứa bỏ mạng đầu tiên. Haiz… mong là nó sẽ may mắn.

 

Mẹ của Khúc Phùng đôi mắt hoe đỏ: "Đại sư Lâm, xin cũng cứu giúp con trai là Khúc Phùng nữa."

 

Lâm Khê gật đầu: "Được thôi, tiện thể thì giúp." Cô hỏi: "Vu Huy kể giấc mơ của ông , bà điều gì bổ sung ? Hay điểm gì khác?"

 

"Điểm khác ..." Mẹ Khúc Phùng lẩm bẩm mấy chữ đó, cố gắng lục lọi ký ức. Trong mơ, con trai bà chửi rủa: "Đệt! là dân thể thao, mấy bài ! Anh, duy nhất của , mau cứu !"

 

Mẹ Khúc Phùng lắc đầu: "Đại sư, nhớ thêm gì nữa. Trong mơ rõ, chỉ thấy tiếng thôi."

 

Lâm Khê "Ừ" một tiếng: "Còn gì nữa ?"

 

"À, đúng !" Mẹ Khúc Phùng đập tay đùi: "Con trai từ nhỏ luyện thể thao, chân tay nhanh nhẹn nhưng đầu óc thì đơn giản, thông minh cũng chẳng khéo léo. Chắc nó sẽ là đứa c.h.ế.t đầu tiên!"

 

Lâm Khê: "..." Quả đúng là nhận xét chân thật của ruột.

 

Ba xem chẳng hy vọng gì mấy. Một đứa nhút nhát, dễ . Một đứa đầu óc đơn giản, chỉ lao . Còn một đứa khó đánh giá như Ngô Bất Mãng, cái vẻ 'Tây Trang Nam' cũng đủ hiểu là dạng . Khả năng sống sót của cả ba cực kỳ thấp, trừ phi thể bám ai đó.

 

Mẹ Khúc Phùng thở dài: "Đại sư, cũng mong chờ gì nhiều. Không cầu mong con còn nguyên vẹn, chỉ mong còn giữ xác. Cô cứ cố hết sức là ." Ngoài miệng bà nhẹ nhàng thôi, nhưng trong lòng đau khổ nguôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-282.html.]

[] Không thể gây áp lực quá lớn cho Đại sư, lỡ Đại sư gặp bất trắc thì chuyện coi như chấm hết.

 

Mẹ Khúc Phùng chắp tay cầu nguyện: "Hy vọng Tiểu Tuyền và Khúc Phùng bình an, mong chuyện thuận lợi."

 

Lâm Khê thấu hiểu tấm lòng lo lắng của những bậc cha , dịu dàng trấn an: “Mọi cứ yên tâm.”

 

Quý Hành bất chợt hét lên: “Chị đại, em nhớ !”

 

Lâm Khê nghiêng đầu: “Nhớ điều gì cơ?”

 

Quý Hành vỗ tay một cái bốp: “Ôi chao, Vu Tiến Tuyền, Khúc Phùng và Ngô Bất Mãng, đó là ba bạn cùng phòng mới của em!”

 

Sau vụ án Bút Tiên chấn động, ký túc xá cũ niêm phong triệt để. Cậu chuyển đến một phòng mới, nhưng vì mấy ngày nên nhớ rõ tên của những bạn cùng phòng. Chỉ lờ mờ nhớ ba : một da trắng nõn, một cơ bắp cuồn cuộn, và một khác trông hệt như bản của Chu Tuấn Kiệt.

 

Quý Hành ngập ngừng: “Vu Tiến Tuyền khi hỏi em du lịch ở An Xuyên . Lúc đó Phú Quý thương, em còn hỗ trợ đại sư, nên đương nhiên từ chối thẳng thừng.”

 

Lâm Khê nhếch môi trêu chọc: “Bạn cùng phòng của , đúng là một nghề nghiệp độ rủi ro cực cao đấy.”

 

Ba bạn cùng phòng đây của Quý Hành, một Bút Tiên nhập hồn, một suýt giết, còn một thì gặp trống da . Giờ đây, ba bạn cùng phòng mới đồng loạt mất tích, sống c.h.ế.t rõ. Quý Hành, đích thị là sát thủ bạn cùng phòng !

 

Quý Hành gượng ngượng nghịu: “Em sẽ lập tức chuyển , ở ký túc xá nữa, ha ha.”

 

Vu Huy lo lắng giậm chân: “Đại sư, khi nào thì chúng xuất phát?”

 

Lâm Khê tính toán một hồi: “Ba họ hiện tại vẫn còn kẹt ở An Xuyên. Chúng cần lên đường ngay lập tức.”

 

Quý Hành vẫy tay gọi lớn: “Đóng cửa nào!”

 

Các ông bà lão tự giác giải tán, Tô Tử Khôn và Giang Tế cũng bất đắc dĩ kéo dậy. Giữa đám đông lớn tuổi, hai trẻ trung trông cực kỳ nổi bật.

 

Bác gái Hà thu dọn ghế, : “Hai trai, chúng gặp nhé.”

 

“Chào tạm biệt các bác ạ.” Tô Tử Khôn vẫy tay, hạ giọng với Giang Tế: “Đi thôi, đại sư Lâm việc bận .”

 

Giang Tế vẫn chịu , khăng khăng: “ cũng cùng.”

 

Tô Tử Khôn chút khách khí, thẳng: “Ôi chao! Tiểu tổ tông của ơi! Cậu để gì? Để ma bắt dọa cho đại sư hoảng hồn chắc?”

 

Giang Tế yếu ớt phản bác, giọng gần như thì thầm: “Không , yếu đến mà…”

 

Tô Tử Khôn cố kéo : “Tiểu tổ tông, thôi nào.”

 

Giang Tế vùng vẫy: “Không, …”

 

Hai đang kéo co thì một cuộc điện thoại bất ngờ cắt ngang.

 

Tô Tử Khôn chỉ điện thoại của : “Điện thoại kìa.”

 

Màn hình hiển thị: Vân Mộng Hạ Vũ.

 

Giang Tế rút điện thoại xem, vẻ mặt lập tức biến sắc.

 

cả!!!

 

Giang Tế lo lắng bất an, nắm chặt điện thoại trong tay. Lần gây họa, cả mắng một trận, cảnh cáo một hồi từ đó còn bận tâm đến chuyện của nữa. Anh cả ngày nào cũng sớm về muộn, còn thì cũng bận rộn công việc, suốt ngày bay khắp nơi. Hai em hầu như thời gian gặp .

 

Khoảng thời gian , nỗ lực việc, vi phạm hợp đồng, cũng cãi với ai. Vậy tại , đột nhiên cả gọi đến?

 

Chẳng lẽ cả phát hiện sự tồn tại của em gái? Không thể nào! Nhà Hạ Mặc Hoa kín đáo, lúc đó ngoài Tô Tử Khôn thì ai khác chuyện. Bên ngoài, từng nhắc đến đại sư Lâm là em gái, thậm chí dám gọi hai chữ "em gái" một cách lộ liễu. Anh cả tuyệt đối thể phát hiện !

 

Giang Tế hít sâu một , nhấn nút máy, giọng run: “Anh cả.”

 

“Về ngay lập tức, hoặc để cho đón về!”

 

Tút... tút... tút...

 

Điện thoại chỉ kết nối trong thoáng chốc cúp ngay. Giọng cả vẫn như khi, bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng ẩn sâu bên trong phảng phất một chút gấp gáp thể che giấu.

 

Trong lòng Giang Tế càng thêm bất an, chắc chắn xảy chuyện lớn . Anh cả sẽ cho đón, ý là trở về với tốc độ nhanh nhất, nếu sẽ phái vệ sĩ áp giải về chút khoan nhượng.

 

Loading...