Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 279
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:39:54
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời quý độc giả kéo xuống bên để tiếp tục bộ chương truyện!
Hư Nguyên gượng gạo: “Tiểu sư tổ, xin .”
Lâm Khê thản nhiên : “Lời đó nên với .”
Hư Nguyên bèn hô lớn ba : “Tiểu sư tổ công, xin .”
Phạm Khắc Hiếu
Tịnh Nguyên đạo trưởng lườm Hư Nguyên một cái: "Tiểu sư tổ, để xử lý Lão Hư Nguyên một trận."
Tiểu sư tổ đồng ý sửa sang đạo quán, thể vì chuyện nhỏ mà hỏng việc.
Ông tinh ý hỏi: "Tiểu sư tổ công, thấy ?"
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi, phớt lờ những xung quanh, ánh mắt chỉ dán chặt Lâm Khê.
Vừa Khê Khê bảo vệ, bênh vực, che chở cho …
Tịnh Nguyên đạo trưởng khó hiểu, thấy tiểu sư tổ công trông vẻ còn vui mừng hơn cả .
Kiểu thì giống giận, chẳng gì?
Tịnh Nguyên đạo trưởng lên tiếng gọi: “Tiểu sư tổ công.”
Phó Kinh Nghiêu từ tốn nhếch môi: “Mọi chuyện cứ để Khê Khê quyết định.”
Tịnh Nguyên đạo trưởng thấy chua xót.
Hứ! là một màn phát "cẩu lương" lộ liễu ngay mặt ông già .
Vấn đề sửa sang đạo quán giải quyết xong xuôi, ông vội vàng cúp máy.
Ông lệnh: “Nhanh lên, tiếp tục thôi!”
Những phía lượt chào hỏi, Lâm Khê hầu như quen ai, cô chỉ nhớ năm vị lão già và Vân Ngạn.
Tịnh Nguyên đạo trưởng lên tiếng: “Nguyên Thanh Quán tổng cộng hai mươi tám tử, Vân Ngạn và vài khác ở bên ngoài, ở đây đủ hai mươi .”
Lâm Khê đếm sơ qua: “Mười chín , còn một nữa ?”
“Đây.” Tịnh Nguyên đạo trưởng bế một đứa trẻ lên: “Đệ tử nhỏ tuổi nhất, Nam Thiên.”
Những đứa trẻ trong đạo quán phần lớn đều là do bố bỏ rơi, còn nơi nương tựa mới nhận về đây.
Rất hiếm những thiên phú như Vân Ngạn.
Phần lớn đều năng khiếu đặc biệt, chỉ thể vài việc vặt vãnh.
Những năm qua, Tịnh Nguyên đạo trưởng vất vả, bao nhiêu tiền kiếm đều dùng để nuôi lũ trẻ.
Ông khẽ vỗ lên đầu bé con đang trong lòng: “Hư Nguyên dạy con , mau chào nào.”
“Sư bá, con ạ.”
Nam Thiên, ba tuổi rưỡi, đôi mắt to tròn như quả nho chớp chớp, bé lễ phép chào: “Con chào tiểu sư tổ, con chào tiểu sư tổ công ạ!”
Lâm Khê mỉm : “Chào con nhé.”
Nhìn thấy bé con đáng yêu như , cô chợt hiểu lý do lão già luôn sửa sang đạo quán.
Làn da trẻ con mỏng manh, chịu nổi chuột bọ ẩm thấp chứ?
Đang chuyện thì Tịnh Nguyên đạo trưởng bất ngờ kêu lên: “Ôi chao, điện thoại sắp hết pin !”
Ông lè lưỡi trêu chọc: “Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ công, tạm biệt nha.”
Những khác cũng chen lên màn hình, đồng thanh hét lớn: “Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ công, tạm biệt…!”
Lời còn dứt thì cuộc gọi video ngắt kết nối đột ngột. Hình ảnh cuối cùng đọng là gương mặt ép đến biến dạng của Nam Thiên.
Lâm Khê cất điện thoại , tiếp tục sắp xếp những món quà ông bà nội gửi đến.
…
Thời tiết dần chuyển lạnh, mùa hè qua , những cơn gió thu nhè nhẹ đang đến gần.
Lâm Khê như thường lệ đến Thần Toán Đường.
Quý Hành chờ sẵn ở cổng, thấy cô đến liền nhanh chóng bước tới: “Chị đại, cuối cùng chị cũng tới !”
“Ừm, bắt đầu xem quẻ hôm nay .”
Quý Hành gật đầu liên tục: “Được ạ, chị đại mời trong.”
Lâm Khê bước cửa thì va hai ăn mặc phần kỳ quái.
Họ mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, chỉ lộ mỗi đôi mắt tròn xoe.
Cách ăn mặc , chỉ cần qua là nhận ngay đại minh tinh Giang Tế cùng quản lý của , Tô Tử Khôn.
Sắc mặt Lâm Khê chút đổi: “Hai đến đấy .”
Tô Tử Khôn hì hì, giọng điệu thiện: “Lâm đại sư, lâu gặp. Cô cứ coi như chúng là khí, tự nhiên việc . Chúng chỉ ở góc lắng thôi, ha ha.”
Giang Tế ngây tại chỗ, hốc mắt đỏ lên, giọng khẽ khàng: “Em gái…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-279.html.]
Anh lập tức sửa : “Lâm đại sư.”
Em gái dặn dò , tiết lộ phận của cô. Sau , mặt ngoài, nhất định gọi cô là Lâm đại sư.
Tìm kiếm em gái suốt gần hai mươi năm trời, giờ cô ngay mặt, nhưng thể gọi tên, cũng chẳng thể cất lên tiếng “em gái” thương.
Chỉ hai chữ đơn giản như mà chẳng thể đường hoàng thốt , trong lòng Giang Tế dâng lên một nỗi cay đắng khôn tả, gần như nghẹn .
Anh hít sâu một , cố gắng điều chỉnh cảm xúc đang dâng trào, nở một nụ gượng gạo.
“Lâm đại sư, dạo gần đây dịp đến Ma Đô tham gia sự kiện, tiện thể mang về một chút đặc sản. Cô thể nhận lấy ?”
Trong ánh mắt Giang Tế tràn ngập sự chờ mong, mang theo một chút dè dặt, sợ hãi cô sẽ từ chối.
Túi đồ chứa đầy những món ăn ngon, Lâm Khê theo bản năng nuốt nước miếng ừng ực.
Giang Tế theo ánh mắt cô xuống túi đồ, lượt giới thiệu: “Có ít điểm tâm, bánh bướm, bánh trung thu nhân thịt tươi, bánh gạo ngọt…”
Ai mà thể cưỡng sức hút của những món điểm tâm mắt ngon miệng thế chứ?
Lâm Khê ngẩng đầu lên trần nhà, vẻ mặt bình tĩnh : “Cùng ăn .”
“Được! Được! Được!!”
Giang Tế vui mừng khôn xiết, cứ nghĩ em gái chịu nhận là .
Tô Tử Khôn vô cùng ngạc nhiên, hóa vị đại sư phong thái lạnh lùng là tâm hồn ăn uống. Mấy món ngon nhỏ xinh thế cũng đủ cô động lòng .
Biết thế thì chẳng thức trắng đêm đau đầu nghĩ kế, tiếc cho những sợi tóc đáng thương hy sinh vì căng thẳng.
Dù thì chuyện đều tiến triển , uổng công trăn trở tìm cách.
Tô Tử Khôn thật lòng vui mừng cho Giang Tế, hy vọng tương lai của sẽ rực rỡ, gặp bất trắc gì nữa.
Giang Tế xúc động đến mức tay run rẩy, đưa túi đồ : “Ừ, theo em, chúng cùng ăn.”
Quý Hành nhanh chóng nhảy tới, nhanh tay giật lấy túi đồ: “He he, cảm ơn nhé, bạn áo đen!”
Mặt Giang Tế lập tức biến sắc: “Cậu cái gì đấy?”
Quý Hành giả vờ ngây thơ: “ là nhất tiểu của chị đại mà! Đồ khách tặng đương nhiên qua tay kiểm tra , chị nhận cho nhé.”
Ngoài mặt toe toét nhưng trong lòng vui chút nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Phú Quý mới nhập viện, ngay lập tức kẻ nhân cơ hội tặng quà lấy lòng "chị đại".
Thái độ của chị đại vẻ phức tạp, mà cô chẳng từ chối nữa chứ.
Quý Hành thấy nguy cơ đang cận kề.
Hai gã áo đen đúng là đối thủ đáng gờm, rõ ràng cướp mất vị trí của .
Bất kể là ai, cũng đừng hòng tranh giành vị trí nhất tiểu của !
Vị trí tiểu thứ hai cũng đừng mơ!
Tiền Phú Quý mặt, nhất quyết bảo vệ hai vị trí , tuyệt đối cho phép kẻ thứ ba nào chen chân .
Quý Hành ưỡn ngực, thẳng tắp.
Tô Tử Khôn phản ứng cực nhanh, giật phắt túi đồ ăn về: “Quý thiếu gia, hành động của thật sự quá thiếu đạo đức đấy.”
Quý Hành trừng mắt: “Ồ, mấy cũng đấy .”
Tô Tử Khôn kéo khẩu trang xuống, nhạt: “Quý thiếu gia, lâu gặp, còn nhớ chứ?”
Quý Hành tự tin nhận xét: “Chắc chắn là gặp bao giờ , đầu tóc bết bát, mặt mày vàng vọt, râu ria xồm xoàm… ơ?”
Cậu bất chợt trợn tròn mắt: “Ố là la, Khôn!!”
Trong tiệc mừng thọ ông nội, Quý Hành từng gặp gỡ – một cao thủ giao tiếp giỏi hơn đến cả trăm .
Lúc đó, hai gặp lập tức thiết, tay bắt mặt mừng, mắt rưng rưng như thể em ruột thịt thất lạc nhiều năm.
Tô Tử Khôn còn từng tặng một mô hình phiên bản giới hạn nữa chứ.
Quý Hành ấn tượng sâu sắc: "Anh Khôn, thì là , sớm một tiếng chứ!"
Tô Tử Khôn giọng điệu mỉa mai: "Giờ mới chịu gọi ' Khôn' ? Vừa nãy còn chê xí đủ kiểu, ai là chứ, hừ hừ!"
Quý Hành gượng: "Ha ha, Khôn , nãy em nào chê , đó là em đang dùng cách khích lệ để khen đấy chứ, chỉ là hết thôi mà."
Vì cái mô hình, nhắm mắt nhắm mũi nịnh hót: "Anh Khôn nhà phong độ ngời ngời như cây tùng, tài mạo song , năng hùng hồn, ai ai gặp cũng mê mẩn, chó thấy cũng vẫy đuôi, chuột gặp cũng đều kính nể cúi đầu..."
Quý Hành liến thoắng tâng bốc một tràng, khiến Tô Tử Khôn chỉ quắp cả mười đầu ngón chân .
Anh nhếch mép, khẽ quát: "Đủ !"
“Anh Khôn ưng bụng ạ?” Quý Hành ngớ ngẩn: “Vậy để em đổi cách khác khen thử xem.”
Tô Tử Khôn thở dài: "Thôi đủ , đừng khen kiểu đó nữa."
“Ồ.” Quý Hành chẳng hề ngượng ngùng chút nào, sang đàn ông im lặng bên cạnh: “Thế còn trai mặc đồ đen là ai thế ạ?”