Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:39:52
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện.

 

Trương Văn Tú lắc đầu, vị muối biển mà nó cũng ăn vị ngọt.

 

Chậc chậc, đàn ông một khi yêu đắm đuối, cả như chìm trong bong bóng hồng, đến ngọt mặn cũng chẳng phân biệt nổi nữa là.

 

Để bà đây ăn hết sạch bát “cẩu lương” .

 

Trương Văn Tú "chậc chậc" hai tiếng: “Đứa cháu , mới chớm yêu đương chút thôi mà khoe mẽ đến phát ngán .”

 

Phó Kiến Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, vui vẻ phá lên: “Không , chúng cũng khoe thôi. Vợ chồng già lẽ nào thua kém tụi trẻ hả bà xã?”

 

Trương Văn Tú rụt tay về: “Kinh Nghiêu với Khê Khê đúng là trai tài gái sắc, cạnh chẳng khác nào nam nữ chính phim thần tượng. Hai đứa chúng nó ôm , hôn , đôi hết chỗ .”

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

“Còn tụi già , mặt đầy nếp nhăn, thì nặng mùi tuổi già. Hôn một cái thôi cũng đủ ác mộng ba ngày, nên thôi bỏ !”

 

Nụ của Phó Kiến Hoa chợt khựng . Ông khẽ nhích một đầu ghế, cả co rúm trông đến là tội nghiệp.

 

“Văn Tú, bà chê ! Bao nhiêu năm bà chán đến thế ?”

 

Trương Văn Tú bất lực lắc đầu: “Ông cái gì thế hả ông già? Có Kinh Nghiêu và Khê Khê ở đây, đừng trò nữa!”

 

Phó Kiến Hoa xoay gần bà, chìa một bàn tay, "hừ hừ" vài tiếng vẻ nũng.

 

Trương Văn Tú hiểu ý, bà cũng chìa tay đáp .

 

Hai nắm tay , mười ngón tay đan chặt .

 

Lâm Khê thấy cảnh đó cũng dịp "ăn cẩu lương". Cô mỉm : “Ông bà tình cảm thật đấy!”

 

Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy eo cô, khẽ tựa cằm lên vai cô thủ thỉ: “Chúng cũng sẽ như .”

 

Không khí đang tràn ngập vị ngọt ngào thì Quý Hành bỗng lao , tay ôm đĩa trái cây trống : “Ăn cơm thôi, ăn… Ối trời đất ơi!”

 

Cảnh tượng mắt như một cú đ.ấ.m thẳng trái tim đang cô đơn của .

 

Ông bà một cặp, chị đại với cả một cặp, khắp phòng khách cũng là "cẩu lương"!

 

Đáng lẽ nên mặt ở đây, mà nên chui xuống gầm xe gặm cam chua một mới !

 

Muốn òa lên c.h.ế.t mất thôi! Cơn bão hãy cứ đến mạnh hơn nữa !

 

Quý Hành há hốc miệng, cắn ngấu nghiến khí, cắn lẩm bẩm: “Ăn đây, ăn đây…”

 

Một âm thanh kỳ lạ vang lên thu hút sự chú ý, đồng loạt đầu đầy khó hiểu.

 

Lâm Khê trêu chọc: “Cậu bệnh dại phát tác đấy ?”

 

Quý Hành đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp: “Chị đại ơi, chị thể nào hiểu nỗi đau buồn thấu tâm can của lòng !”

 

Phó Kinh Nghiêu nhếch môi khẩy: “Khê Khê cần gì hiểu lòng ? Hơn nữa, gọi sai kìa, cái trí nhớ kiểu gì thế …”

 

Quý Hành gào lên ba tiếng thật to: “Chị dâu! Chị dâu! Chị dâu là chị dâu của đời !”

 

Cậu lưng chạy thẳng bếp, tìm kiếm chút an ủi duy nhất: “Hức hức, tiếp tục ăn cam chua đây.”

 

May mà còn cam chua bầu bạn.

 

Phó Kiến Hoa mắng lớn: “Quý Hành! Quay đây ngay! Ngồi yên chờ ăn cơm!”

 

“Dạ.” Quý Hành miễn cưỡng lê bước về chỗ .

 

Vú Ngô nhân lúc liền nhanh chóng bê đĩa cam đặt lên bàn mặt Quý Hành: “Cậu chủ nhỏ, ăn thêm . Cam hôm nay là phần của hết đó.”

 

Quý Hành vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền, biến hết sự ghen tị, đố kỵ thành năng lượng để ăn uống, bắt đầu ngấu nghiến cam.

 

Anh hiểu , cam chính là “cẩu lương” mà.

 

Ăn, cứ ăn cho bằng hết!

 

Trương Văn Tú thở dài đánh thượt: “Cái thằng bé chỉ cái ăn thôi, học theo Khê Khê bao lâu, mà càng ngày càng khỏe ăn chứ.”

 

Quý Hành nhồm nhoàm nhai đáp: “Ngoại ơi, con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn lộc. Sau già nhai cũng chẳng còn răng mà nhai.”

 

Phó Kiến Hoa trừng mắt: “Cháu đang ý kháy ông đấy ?!”

 

“Đâu , tuyệt đối ạ.” Quý Hành vội vàng phủ nhận: “Ông ngoại vẫn còn phong độ ngời ngời lắm, một đ.ấ.m là mười đứa trai trẻ như cháu chạy dài chứ, ha ha.”

 

Phó Kiến Hoa gần đây đặc biệt dị ứng với chữ “già”: “Ông già!”

 

Quý Hành gật đầu lia lịa: “Ông ngoại, cháu hiểu hết nỗi lòng của ông mà. Bảy mươi hai tuổi chính là cái tuổi xuân phơi phới!”

 

“Quý Hành! Cháu càng ngày càng ngang bướng đấy!”

 

“Ông ngoại, tha mạng!!”

 

Một già một trẻ rượt vòng quanh phòng khách, khung cảnh vui vẻ và đầy ắp tiếng .

 

Quản gia Lưu bước , mỉm hòa nhã: “Thưa ông bà, quà hai mang về từ nước ngoài, con mang ngay bây giờ ạ?”

 

Quý Hành ngơ ngác hỏi: “Quà gì ạ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-277.html.]

Phó Kiến Hoa khẽ đẩy nhẹ vai cháu: “Không phần của cháu , đấy là quà ông bà mua riêng cho Khê Khê.”

 

Quý Hành chẳng thèm để ý: “Không , cháu chỉ ngắm thôi cũng đủ mãn nguyện .”

 

Quản gia Lưu lượt đẩy hai chiếc vali lớn, một đen một trắng.

 

Ông lịch sự hỏi: “Có cần mở ạ?”

 

Phó Kiến Hoa phẩy tay: “Mở .”

 

Hai chiếc vali lớn bên trong chứa đầy ắp đủ thứ loại quà, từ đồ ăn, quần áo, cho tới đồ chơi… thứ gì cũng tìm thấy.

 

Trương Văn Tú hớn hở vẫy tay: “Khê Khê, cháu qua đây.”

 

Lâm Khê dậy, Phó Kinh Nghiêu nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, hai tay trong tay bước đến.

 

Trương Văn Tú hớn hở giới thiệu từng món: “Sô cô la, son dưỡng môi, sữa rửa mặt, mũ…”

 

Bà cầm lên hai món thú nhồi bông nhỏ nhắn: “Đây là móc khóa chim hải âu đặc biệt đó.”

 

Hai cái móc khóa, một con đen đầu trắng, một con trắng đầu đen, trông rõ là một cặp đôi.

 

Lâm Khê đón lấy: “Cảm ơn bà ạ.”

 

“Không cần cảm ơn.” Trương Văn Tú hứng khởi tiếp: “Trong vali của ông cháu còn ti tỉ thứ ho nữa, đá muối núi lửa, nước tuyết từ Bắc Cực… Chỉ là tấm lòng của ông bà, mong cháu đừng từ chối.”

 

Lâm Khê khẽ đảo mắt một lượt, thấy đủ các loại đồ vật độc đáo, nhiều món cô từng thấy bao giờ.

 

Ngoại trừ đồ ăn vặt, phần lớn mỗi loại đều mua hai đến ba cái.

 

Phạm Khắc Hiếu

Trong lòng ông bà vẫn nhớ đến cháu trai Phó Kinh Nghiêu.

 

Quý Hành vẫn mặt dày, cuối cùng cũng vớ một món cho riêng : “Wow! là bộ sưu tập mắt gần đây mà! Ông bà ngoại, cháu yêu hai nhất trần đời luôn!”

 

Cậu hớn hở nhảy cẫng lên tại chỗ, trông như một đứa trẻ to xác 75 ký cho kẹo.

 

Ăn xong cơm trưa, Quý Hành dậy xin phép về , giọng còn vương chút phấn khởi: “Ông bà ngoại, gặp nhé.”

 

“Đi cẩn thận.” Trương Văn Tú khẽ lẩm bẩm: “Đứa trẻ mãi chẳng chịu lớn.”

 

“Khê Khê, hai đứa thêm chút nữa .”

 

“Vâng ạ.” Lâm Khê khẽ lay nhẹ cánh tay đàn ông bên cạnh: “Chúng về nhà lúc nào đây?”

 

Phó Kinh Nghiêu cúi xuống cô: “Muốn về thì lúc nào cũng .”

 

Lâm Khê nhẹ giọng đáp: “Chờ thêm chút .”

 

Quý Hành , giờ mà theo ngay thì vẻ tiện cho lắm.

 

Bốn yên vị sofa, im lặng một lúc.

 

Trương Văn Tú thừa hiểu ý đồ của cháu trai , hai chữ " " cứ thế hiện rõ mồn một gương mặt .

 

Hai đứa trẻ giờ tình cảm định, chủ động dọn về ở chung phòng, chung giường.

 

Vú Ngô đúng thật, giữa Kinh Nghiêu và Khê Khê cần ai nhúng tay nữa. Cứ xen thành rào cản thôi.

 

Trương Văn Tú xua tay: “Thôi , bà với ông quen ngủ trưa , bà với ông tiễn nữa nhé.”

 

Phó Kiến Hoa ngáp ngắn ngáp dài: “Buồn ngủ , hai đứa cứ những gì . Chỉ cần khi nào rảnh rỗi thì ghé qua thăm ông bà là .”

 

Lâm Khê vội vàng đáp: “Nhất định ạ. Cháu xin phép phiền ông bà nữa, ông bà ơi, tạm biệt.”

 

Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa vẫy tay chào: “Tạm biệt.”

 

Quản gia Lưu, vẫn chuyên nghiệp như khi, đích tiễn họ tận xe. Mỗi tay ông xách hai chiếc vali lớn mà trông vẫn nhẹ như .

 

Ông nở nụ chuẩn mực: “Cung tiễn cả và mợ chủ, chúc hai thượng lộ bình an.”

 

Lâm Khê vẫy tay đáp: “Cảm ơn quản gia Lưu, tạm biệt ông.”

 

Cô và Phó Kinh Nghiêu cùng rời , mang theo hai chiếc vali to nặng, bên trong chứa đựng đầy ắp tình yêu thương của ông bà.

 

Về đến nhà, cả hai cùng sắp xếp đồ đạc. Những món quà cần trưng bày thì bày , những thứ cần cất giữ thì cất gọn gàng.

 

Reng reng reng!!

 

Điện thoại Lâm Khê reo vang. Cô đặt chiếc áo len xuống, bấm nút .

 

Gương mặt ông già râu trắng gần như án ngữ bộ màn hình.

 

“Hi, tiểu sư tổ, nhớ ?”

 

Lâm Khê kéo điện thoại xa một chút: “Lão già, ông đến Nguyên Thanh ?”

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng hỏi : “ đang ở Nguyên Thanh Quán đây, tiểu sư tổ công ở đấy ? Gọi cùng đây gặp mặt.”

 

Phó Kinh Nghiêu tự nhiên ghé sát gần, khẽ gật đầu: “Tịnh Nguyên đạo trưởng, lâu gặp.”

 

“Woah, woah woah woah woah woah…”

 

Phía bên màn hình vang lên hàng loạt tiếng ồn ào. Tiếng của Tịnh Nguyên đạo trưởng những tiếng đó lấn át . Ông vội bịt chặt điện thoại: “Tất cả tránh ! Biến hết ! Đừng tiểu sư tổ công sợ hãi!”

 

Tiếng ồn dần nhỏ , Tịnh Nguyên đạo trưởng xòa: “Xin nhé, trong quán mấy đứa tử nhỏ hiếu động một chút.”

 

 

Loading...