Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:39:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Để khám phá những diễn biến tiếp theo, mời quý độc giả tiếp tục theo dõi bên !

 

Hoa Nguyệt Nguyệt nhanh chóng , ánh mắt căng như dây đàn khắp nơi tìm kiếm, chỉ cần thấy ai bế trẻ con là cô rụt rè, sợ hãi. Cô nàng tận mắt chứng kiến năng lực phi phàm của vị đại sư , lời của đại sư chắc chắn hề sai chút nào.

 

Cô lẩm nhẩm tự nhủ trong đầu: nhận đứa trẻ từ tay bệnh nhân, tuyệt đối nhận...

 

Lưu Mỹ Linh chặn ngay phía , gương mặt vốn lạnh lùng nay càng đanh : "Hoa Nguyệt Nguyệt, cô định chạy nữa?! Dọn dẹp văn phòng xong hả?"

 

"Sắp xong , sắp xong , ha ha ha." Hoa Nguyệt Nguyệt vội chạy tót văn phòng, đóng sầm cửa .

 

Vị đại sư béo ú mất nhỉ, chắc hẳn chị Thanh Nghiên đang đưa ông đến khoa xương khớp để kiểm tra .

 

Theo kinh nghiệm vô cùng ít ỏi và non nớt trong tình trường của , một nam một nữ ở riêng với , ánh mắt chạm , vô tình chạm cơ thể, chỉ cần lâu ngày là tình cảm sẽ nảy nở ngay tắp lự!

 

Tuyệt đối ! Phải theo để giám sát mới yên tâm , thể để hai họ ở riêng với như thế.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Phải dọn dẹp nhanh gọn lẹ cho xong lao thẳng đến khoa xương khớp thôi! Cố lên nào!

 

Hoa Nguyệt Nguyệt tinh thần lập tức bùng cháy, sục sôi, cầm chổi lên, chỉ quét vài đường là xong xuôi tất cả.

 

Cô nàng mở cửa, lao vút ngoài: "Chị Thanh Nghiên, em đến !!"

 

Lưu Mỹ Linh cô nàng với gương mặt chút cảm xúc, lạnh như tiền: "Hoa Nguyệt Nguyệt, định chơi bời nữa đây?"

 

"Ối chà chà!" Hoa Nguyệt Nguyệt phanh gấp, dừng khựng , suýt nữa thì đế giày ma sát đến mức tóe lửa. Nếu mà đ.â.m sầm y tá trưởng thì đúng là toang thật !

 

May mà còn cách một đoạn, hai gần đến mức chỉ cần nhích thêm chút nữa là mũi chạm mũi. Khoảng cách thoáng chút mờ ám lạ kỳ.

 

Hoa Nguyệt Nguyệt lật đật lùi về : "Xin , xin ! Y tá trưởng đừng trách em nhé… Á!"

 

Cô chợt trượt chân, mất đà ngã sấp mặt xuống, chân tay dang rộng tứ tung, đo ván sàn gạch.

 

"Ối giời ơi là giời! Mông của , eo của !"

 

Lưu Mỹ Linh khẽ nhíu mày: "Hoa Nguyệt Nguyệt, cô chứ?"

 

Trong đáy mắt của y tá trưởng lóe lên một tia lo lắng hiếm hoi, Hoa Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bắt trọn khoảnh khắc đó. Miệng thì sắc như d.a.o nhưng lòng thì mềm như đậu phụ, y tá trưởng cũng một vị trí đặc biệt dành cho trong lòng cô mà.

 

Hoa Nguyệt Nguyệt ôm eo giả vờ rên rỉ: "Đau c.h.ế.t mất! Tay đau, chân đau, chỗ nào cũng nhức nhối, chẳng lẽ em sắp chầu trời ?"

 

Lưu Mỹ Linh liếc xéo cô nàng một cái: "Đừng xạo."

 

Hoa Nguyệt Nguyệt đảo mắt một cái, chuyển sang giọng điệu ốm yếu, thảm hại: "Thật đấy, gạch men trong bệnh viện trơn quá, em thấy chút nào cả… Y tá trưởng, chị đừng bận tâm đến em gì, em thể tự lết đến khoa xương khớp , hức hức…"

 

Lưu Mỹ Linh khẽ thở dài một tiếng: "Thôi , đích đưa cô !"

 

Hai cùng đến khoa xương khớp, băng qua sảnh lớn ở tầng một. Lúc là buổi tối muộn nên bệnh viện cũng vắng tanh, qua thưa thớt dần.

 

Một phụ nữ trung niên ngay giữa sảnh, ánh mắt láo liên tìm kiếm, trông thấy hai bóng dáng áo blouse trắng là lập tức lao sầm tới.

 

"Cô là y tá đúng ? Có thể giúp bế giúp đứa bé một lát ? chỉ nhà vệ sinh một tẹo liền thôi mà."

 

Gương mặt bà đầy vẻ sốt ruột, lo lắng, ôm khư khư một bọc khăn màu hồng, đầu đứa bé áp sát n.g.ự.c bà đến mức gần như khuất hẳn.

 

Hoa Nguyệt Nguyệt vội vàng nhắc nhở: "Đừng ôm chặt như , đứa bé khó thở c.h.ế.t mất đấy!"

 

Người phụ nữ trung niên gượng gạo: “Ây, mấy cô còn trẻ thì khó mà hiểu , trẻ con mà bế lỏng tay là chúng nó sẽ cảm giác an , toáng lên đấy.”

 

tiếp tục đề nghị: “Cô bế giúp một lát ?”

 

Lưu Mỹ Linh đưa tay đón, nhưng Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức linh cảm bất an, vội vàng giữ tay bà : “Đợi .”

 

Người phụ nữ trung niên khựng một giây, vội cúi đầu, che giấu vẻ mặt thoáng chút gượng gạo.

 

Ánh mắt tinh tường của Hoa Nguyệt Nguyệt kịp bắt trọn khoảnh khắc đó.

 

Nhớ lời của đại sư, rõ ràng cả phụ nữ lẫn đứa trẻ bà đang ôm đều điều bất thường.

 

Lưu Mỹ Linh đầu hỏi: “Có chuyện gì ?”

 

Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn kiên quyết theo lời đại sư dặn: “Không bế!”

 

Trong mắt phụ nữ trung niên thoáng qua vẻ bất ngờ, chuyện hề theo đúng kế hoạch.

 

cố ý chọn lúc đêm tối, ánh sáng kém, mang theo đứa bé đến bệnh viện để tìm một "con mồi".

 

Cơ hội chỉ một , nếu kéo dài sẽ khác phát hiện.

 

Người phụ nữ trung niên hoảng hốt: “Y tá ở bệnh viện các cô ăn kiểu gì ? Ôm đứa trẻ một tí thôi cũng xong, khiếu nại!”

 

Lông mày Lưu Mỹ Linh càng nhíu chặt.

 

Nếu khiếu nại, chuyện nhỏ cũng thể hóa to.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-270.html.]

đưa tay : “Cô cứ bình tĩnh , nhà vệ sinh ở phía đó kìa.”

 

Trong mắt phụ nữ trung niên thoáng chút đắc ý: “Nhớ bế cẩn thận nhé, con mới sinh bao lâu .”

 

Đứa trẻ đang tiến gần , một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Hoa Nguyệt Nguyệt, cô kéo Lưu Mỹ Linh lùi thật nhanh.

 

“Không !”

 

Lưu Mỹ Linh tưởng cô đang trò: “Hoa Nguyệt Nguyệt, chỉ là bế đứa bé một chút thôi, cô còn định giở trò gì nữa?”

 

Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Chị quên là ở khoa nhi quy tắc, kiểm tra các chỉ sinh tồn của trẻ sơ sinh , phép tùy tiện nhận trẻ từ tay bệnh nhân.”

 

Lưu Mỹ Linh sực nhớ điều đó, bà hạ giọng: “Chị , cô bế đứa bé theo chúng qua khoa nhi nhé, xa , bên đó nhà vệ sinh sạch sẽ hơn...”

 

“Không! !” Người phụ nữ trung niên hoảng loạn: “Cô mau bế nó ! Bế lấy nó NGAY!”

Phạm Khắc Hiếu

 

lao cả về phía , gương mặt đứa bé lộ .

 

Hoa Nguyệt Nguyệt thoáng thấy một điều bất thường: “Trời đất! Mặt đứa bé tím tái, môi thâm , hình như ... ngừng thở ?”

 

Người phụ nữ trung niên gào lên như điên: “Không, nó chết!”

 

Hoa Nguyệt Nguyệt lùi hét: “Để xem mặt đứa bé rõ hơn !”

 

Người phụ nữ trung niên lắp bắp chống chế: “Con chết! Con mà chết, chính là do cô hại c.h.ế.t nó!”

 

Bị vu oan tày trời, Hoa Nguyệt Nguyệt kéo Lưu Mỹ Linh chạy khỏi sảnh: “Bảo vệ, mau tới đây!”

 

Người phụ nữ trung niên nhanh chóng khống chế, đứa bé bà ôm đúng là tắt thở từ lúc nào .

 

Hoa Nguyệt Nguyệt chút sợ hãi: “May mà chúng đón lấy đứa bé từ tay bà , nếu chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn .”

 

Người phụ nữ trung niên rắp tâm ôm theo xác đứa bé đến bệnh viện, mượn cớ vệ sinh gài bẫy để họ nhận lấy đứa bé.

 

Quay mà phát hiện đứa bé ngừng thở, chắc chắn bà sẽ gào ầm ĩ, vu vạ cho họ hại c.h.ế.t đứa bé vô tội.

 

Lưu Mỹ Linh toát mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay: “Nếu thực sự chúng bế lấy đứa bé từ tay bà , chắc chắn sẽ rước họa .”

 

Trước đây từng xảy vụ việc tương tự, nhà bệnh nhân còn giăng biểu ngữ khắp bệnh viện, vị bác sĩ cuối cùng từ chức.

 

Có những chuyện một khi vướng thì khó lòng rũ bỏ, cho dù bản gì sai.

 

Lưu Mỹ Linh hỏi: “Làm chuyện ?”

 

Hoa Nguyệt Nguyệt chắp tay lạy như tế : “Tạ ơn đại sư vạn năng! Từ nay về , đại sư chính là bố của !”

 

là tin vớ vẩn.” Lưu Mỹ Linh : “Cô quả nhiên là cô đang giả vờ thương mà!”

 

"Ối!" Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức đổi sắc mặt, vẻ mặt đau khổ tột cùng: "Vừa adrenaline tuôn trào nên cảm nhận , giờ cơn đau mới ập tới đây !"

 

Lưu Mỹ Linh hối thúc: "Nhanh chân lên , còn về nhà nữa đấy."

 

Hoa Nguyệt Nguyệt toe toét, đáp: "Rồi ạ, y tá trưởng đại nhân!"

 

"Cái kiểu xưng hô gì thế hả? Đổi ngay cho !"

 

"Không đổi ! Gọi như thế mới thể hiện chị là độc nhất vô nhị mà!"

 

"Thôi , tùy cô đấy."

 

 

Phòng bệnh Khoa Chấn thương chỉnh hình.

 

Toàn Tiền Phú Quý băng bó kín mít như một chiếc bánh chưng, tay trái bó bột, tay đang truyền dịch.

 

Trần Thanh Nghiên bên giường, nhẹ nhàng : "Phú Quý, cứ nghỉ ngơi cho thật nhé."

 

Tiền Phú Quý thấy giọng cô , cuối cùng cũng như hồi sinh .

 

Lại nhập viện, chịu cảnh giường chiếu bệnh viện.

 

Hình như nhập viện là vì đánh . Hồi đó, dẫn đám đàn em tóc vàng hoe, đánh suốt ba tiếng đồng hồ với đám tóc đỏ ở trường bên cạnh, cuối cùng "vinh quang" mang thương tích đầy .

 

Từ đó, hễ đám tóc đỏ thấy đám tóc vàng là đều vòng, dám hó hé nửa lời.

 

Uầy, đúng là tuổi , xương cốt chẳng còn chịu đựng nổi như nữa.

 

Tiền Phú Quý khẽ nhúc nhích ngón tay.

 

"Á… đau c.h.ế.t mất thôi!"

 

Lúc mới gãy xương còn cảm nhận , giờ thì cơn đau nhức ập đến dữ dội, đau đến nghẹt thở.

 

Cả khuôn mặt Tiền Phú Quý nhăn nhúm vì đau đớn.

 

 

Loading...