Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:39:23
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả kéo xuống bên để tiếp tục bộ chương truyện!
Giấc ngủ thật sâu, nhưng chẳng yên bình chút nào. Dường như bé lạc một cơn ác mộng dai dẳng hồi kết.
Cậu cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, nhấc lên , hệt như một sức mạnh vô hình đè nặng lên cơ thể, khiến tứ chi tê liệt, chẳng thể nhúc nhích.
Không qua bao lâu, Tiểu Giang Tế giật bừng tỉnh. “Em gái!”
Cậu hoảng loạn quanh phòng, thấy trở căn phòng quen thuộc, nhưng em trai và em gái ?
Tiểu Giang Tế vội vã chạy ngoài, thấy em trai đang ngủ ngoan trong nôi, nhưng em gái thì chẳng thấy tăm .
Em gái ?
Cậu định lao ngoài tìm thì cả chặn ở cửa. “Giang Tế, em ngủ ròng ba ngày ba đêm . Bác sĩ khuyên em nên nghỉ ngơi tại giường thêm một tuần nữa.”
“Ba ngày ư? Sao lâu đến ?” Tiểu Giang Tế gào lên, hai mắt đỏ hoe. “Anh cả, em gái ?”
Anh cả trầm ngâm một lát, ánh mắt nặng trĩu. “Em gái sốt cao, may... qua đời .”
“Sao thể như !?” Tiểu Giang Tế lớn tiếng chất vấn, giọng lạc vì hoảng sợ. “Anh cả, đang lừa em !”
“Em tìm em gái, buông em ! Em tìm em gái…”
Anh cả siết chặt lấy , giọng đau đớn đến tận cùng: “Con bé c.h.ế.t !”
“Em gái chết! Là c.h.ế.t thì !” Tiểu Giang Tế tức giận đến mức kiêng nể mà mắng lớn cả, đầu óc lúc tỉnh táo đến lạ.
“Anh cả, dối! Em gái chết, đúng ?”
“Cơn sốt cao là giả, nhưng em gái em... thật sự .”
Tiểu Giang Tế bịt tai , nước mắt lưng tròng. “Anh bậy!”
Anh cả sai nhốt , giọng lạnh lùng đến tột cùng: “Giang Tế, hãy nhớ kỹ, từ nay về , em còn em gái, chỉ còn em trai mà thôi.”
Tiểu Giang Tế bệt xuống đất, mắng: “Anh cả, là đồ dối trá! Hu hu… em gái mất … em còn em gái nữa…”
Lời nguyện cầu năm năm tuổi những thành hiện thực, mà còn theo chiều hướng tồi tệ hơn gấp bội.
Giang Tế nhốt một tháng. Sau khi thả , bé liền khắp nơi tìm kiếm bóng dáng em gái, nhưng thứ đều biến mất như từng tồn tại.
Mọi vật dụng liên quan đến em gái đều dọn dẹp sạch sẽ, còn những hầu trong nhà thì dường như mất hết ký ức.
“Cậu hai, nhớ nhầm . Phu nhân chỉ sinh một bé trai thôi, bé gái.”
“Không đúng! Mẹ sinh là sinh đôi cơ mà!”
Giang Tế hỏi ba : “Em gái ?”
“Con bé c.h.ế.t ! Nhắc đến là nhốt!”
Giang Tế thể tin nổi, cố gắng hồi tưởng khuôn mặt của em gái, nhưng ký ức cứ dần dần trở nên mờ nhạt, tan biến.
Tại là ngày hôm ?
Tại là em gái của ?
Không! Em gái chết! Nhất định chết!
Ba và cả đều em gái chết, nhưng tin, mãi mãi tin điều đó.
Nhất định em gái vẫn còn sống, tìm em gái của !
…
Đêm càng về khuya, gió lạnh càng rít lên từng cơn thê lương.
Giang Tế kể xong trải nghiệm hôm , cả run rẩy ngừng, như thể chỉ cần một chạm nhẹ cũng thể tan vỡ.
Anh cả trời sinh ngốc nghếch, đầu óc cố chấp. Em út thì bảo suy nghĩ đơn giản, dễ lừa gạt.
Giang Tế tuy thông minh bằng cả và em út, nhưng trong chuyện tìm em gái, bỏ xa họ một quãng đường.
Đại sư Tuệ Minh lừa , chuỗi hạt Phật quả nhiên đáng giá năm mươi triệu.
Anh thành công tìm em gái, hề ngốc một chút nào. Lần , đến lượt cả và em út mới là kẻ ngốc!
Giang Tế ngẩng đầu, nở một nụ mãn nguyện. "Em gái... em còn sống, thật bao." Bốn mắt họ chạm , ánh mắt ngập tràn niềm vui sướng và dịu dàng khôn tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-249.html.]
Lâm Khê khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía bầu trời xa xăm.
Từ khi cô nhận thức, cuộc sống của cô chỉ gắn liền với đạo quán. Những đứa trẻ khác cha , chị em, hưởng niềm vui sum vầy bên gia đình. Còn cô, một lẻ loi, tự học huyền thuật, tự bắt ma, tự ăn tự ngủ.
Sư phụ cô thì lúc nào cũng bỏ lang bạt, chẳng bận rộn chuyện gì mà thường xuyên vắng mặt, thậm chí còn thiếu trách nhiệm hơn cả Tịnh Nguyên đạo trưởng.
Cô từng hỏi: "Tại gia đình con cần con?" Sư phụ chỉ mỉm đáp: "Đợi con lớn lên, con sẽ hiểu." Thì , cô là ai cần...
Lâm Khê khẽ thở dài, trong lòng thầm cảm thán về sự trớ trêu của phận.
Vào ngày sinh nhật của Giang Tế, cô đột ngột mất tích. Với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, đó là một cú sốc kinh hoàng, là nỗi đau hằn sâu trong tâm khảm.
Phạm Khắc Hiếu
Không trách kiên trì tìm kiếm cô, tìm suốt gần hai mươi năm ròng.
Lúc , tâm trạng Lâm Khê cực kỳ phức tạp, cô đối mặt thế nào với ruột thịt của . Nếu Giang Tế là kẻ , đánh một trận là xong xuôi. Đằng , chân thành đối xử với cô.
Sau gần hai mươi năm, Lâm Khê còn giữ chút ký ức nào về thời thơ ấu của . Cô và Giang Tế chỉ gặp ba bốn , vẫn là những xa lạ, thực sự quen thuộc.
Một lúc lâu ai gì, gian xung quanh yên tĩnh đến lạ. Chỉ tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, xen lẫn với tiếng nức nở khe khẽ.
Tiếng nức nở nhỏ, rõ ràng.
cả Lâm Khê và Tô Tử Khôn đều thấy rõ.
Tô Tử Khôn một bên, ruột gan cồn cào lo lắng. Tiểu tổ tông của đây diễn cảnh cũng chẳng bao giờ rơi nổi một giọt lệ, mà giờ đây nức nở nhiều đến thế? "Đừng nữa, mau dậy, hét lên ba câu thật to !"
"Em gái, hai nhớ em chết!"
Giang Tế xổm xuống đất, đầu vùi khuỷu tay, cố sức lau mặt. Trong lòng cực kỳ bối rối, rõ ràng là đang sụt sịt! Tô Tử Khôn! Mau lấy khăn giấy !
Không ai hiểu tâm trạng lúc . Giang Tế lặng lẽ di chuyển cánh tay, để lộ đôi mắt đẫm lệ, liếc mắt hiệu với cạnh.
Tô Tử Khôn bộ mặt ngạc nhiên, kêu lên một tiếng. "Ôi chao, tiểu tổ tông của ! Mắt sưng như m.ô.n.g khỉ kìa. Mai còn việc đấy, lúc đó mấy kẻ đồn đại tha hồ mà dựng chuyện."
Giang Tế trừng mắt , gằn giọng: "Im miệng !"
Cái tên bạn trời đánh , những hiểu ý , còn chọc ghẹo nữa chứ.
Tô Tử Khôn thẳng , "Được ."
Giang Tế im lặng một lúc, ngập ngừng lên tiếng: "Em gái... , Đại sư Lâm, chỉ nhớ đến đây thôi."
Lâm Khê lấy một gói khăn giấy từ chiếc túi nhỏ của , nhẹ nhàng : "Anh dậy ."
Mắt Giang Tế bừng sáng, cẩn thận nhận lấy tờ giấy, giọng cảm kích: "Cảm ơn." Ôi chao, em gái thật là bụng!
Nếu ngày đó em gái mất tích, thể tận mắt chứng kiến em lớn lên... Càng nghĩ, hốc mắt càng ướt đẫm.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Giang Tế, đừng nữa. Giờ phút , chúng nên vui vẻ mới ."
Anh cất tờ khăn giấy, dùng tay áo lau khô nước mắt, thẳng . "Em còn hỏi gì nữa ? Chỉ cần , nhất định sẽ thật."
Lâm Khê cúi đầu suy tư. Ký ức của Giang Tế quá nhiều khúc mắc thể lý giải. Nào là lễ bái tổ tiên khi còn bé xíu, đó mới đặt tên, cả vị gia chủ của nhà họ Giang bí ẩn.
Điều kỳ lạ nhất là Giang Tế từng đột nhiên ngủ suốt ba ngày ba đêm. Trong thời gian đó, rốt cuộc xảy chuyện gì? Tại cô trôi dạt đến bờ suối, và Huyền Không đạo trưởng nhặt về? Những điều , lẽ ngay cả Giang Tế cũng hề .
Tâm trí Lâm Khê rối bời. Cô quyết định hỏi điều gì đó đơn giản hơn. "Vì luôn cảm thấy chết?"
Giang Tế chậm rãi đáp. "Trực giác mách bảo, em gái của bẩm sinh phi thường, tuyệt đối thể dễ dàng c.h.ế.t như ."
"Còn nữa..." Anh dừng vài giây, hít một thật sâu một . "Anh đào mộ của em."
Lâm Khê: "..."
Cô chỉ . " một ngôi mộ ?!"
Giang Tế chắc nịch gật đầu. Dáng vẻ em gái dần mờ nhạt trong trí nhớ, nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn còn rõ ràng như in.
Anh bao giờ quên . Luôn nhắc nhở bản .
Em gái, tìm em gái, quên em gái.
Năm đó, để ngăn phát điên, cả cố ý dẫn đến mộ của em gái.
"Giang Tế, cho rõ , em c.h.ế.t từ lâu !"
Trên bia mộ chữ nào, phía dán một tấm ảnh của em gái. Đứa nhỏ nhoẻn miệng ngọt ngào như xé nát trái tim , Giang Tế càng thêm thống khổ.