Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:39:21
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giang Tế trong đầu rối như tơ vò, một cảm giác tê dại lan khắp cơ thể, đến nỗi còn cảm nhận đau đớn nữa.

 

Sảnh tầng một sáng choang, sạch sẽ và sang trọng, những ánh đèn rực rỡ hắt xuống.

 

Hồ Bưu giơ tay mời: “Đại sư, mời cô , pha .”

 

Lâm Khê khẽ ngáp một cái: “Không cần phiền , cứ ở đây đợi cảnh sát đến, về đây.”

 

Hồ Bưu ép, đáp: “Được ạ.”

 

Đại sư tài giỏi như cô, mỗi phút giây đều đáng giá cả trăm triệu, lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền bạc.

 

Ông rút điện thoại , tự động hỏi: “Đại sư, phí bao nhiêu ạ?”

 

Lâm Khê thuần thục mở mã QR: “Mười nghìn.”

 

Thu tiền xong, cô sải bước về phía cửa.

 

Tô Tử Khôn sốt ruột yên, vội vàng gọi: “Đại sư, xin chờ một chút, và Giang Tế sẽ tiễn cô.”

 

Lâm Khê đầu, chỉ giơ tay vẫy: “Không cần , đến đón , tạm biệt nhé.”

 

Lúc , chẳng còn lý do nào để giữ đại sư nữa. Tô Tử Khôn dậm chân thùm thụp: “Tiểu tổ tông ơi, kế hoạch thứ ba thất bại ! Lần triển khai kế hoạch thứ tư, nhất định thành công đó…”

 

Giang Tế dõi theo bóng lưng cô khuất dần, trong lòng quặn đau, giống hệt cái ngày năm tuổi nhận tin em gái mất.

 

Năm đó, buổi chiều em gái còn trong lòng uống sữa, đến tối thì tin dữ ập đến, cô bé còn.

 

Giờ đây, em gái bằng xương bằng thịt đang ngay đó, nhưng sắp sửa rời xa nữa.

 

Ngực Giang Tế dấy lên nỗi đau âm ỉ, trái tim như hàng ngàn mũi kim đ.â.m xuyên.

 

Không! Lần tuyệt đối thể giống như hồi bé !

 

Trong khoảnh khắc, adrenaline trong tăng vọt.

 

Giang Tế lao với tốc độ nhanh nhất trong đời, sải bước dài xông đến mặt Lâm Khê, gào lên.

 

“Em gái ơi, em đừng , đừng …”

 

 

Đêm nay ánh trăng mờ ảo, sân vườn tối mịt, che vẻ mặt gần như bật của .

 

Giang Tế hai mắt đẫm lệ cô em gái mà tìm kiếm ròng rã suốt hai mươi năm qua.

 

Lâm Khê dừng bước, đầu : “Anh gọi là gì?”

 

Nghe thấy giọng quen thuộc , Giang Tế thể kìm nén cảm xúc, lắp bắp : “Em là em gái, trai, đây…”

 

Chưa kịp hết câu, bật nức nở, cả co rúm , bờ vai khẽ run lên bần bật.

 

Những giọt lệ trong veo lăn dài má, rơi xuống từng giọt như chuỗi ngọc đứt đoạn, đến nao lòng mà cũng đầy thê lương.

 

Tô Tử Khôn lấy điện thoại , cất ngay lập tức.

 

Đây là cảnh diễn, thể tùy tiện chụp ảnh.

 

Giang Tế lấy hết dũng khí mới dám tiến tới nhận , tuyệt đối thể để mất tự tin vì mấy bức ảnh .

 

Phạm Khắc Hiếu

Là bạn và là quản lý, bảo vệ sự riêng tư của Giang Tế lúc nơi.

 

Tô Tử Khôn vẫn ý thức rõ điều đó.

 

Không chụp, nhưng thì thoải mái.

 

Tô Tử Khôn lặng lẽ tiến gần hơn, bắt đầu lén một cách công khai.

 

Tách tách tách, những giọt nước mắt lớn cứ thế rơi xuống, một dáng vẻ bi thương đến tột cùng, đạo diễn mà thấy chắc chắn sẽ thích mê mẩn.

 

Lúc , Giang Tế chẳng rảnh để ý đến bạn đang lén , sự chú ý của đều đổ dồn Lâm Khê.

 

Anh cố gắng kìm nén xúc động, lưng lau vội nước mắt.

 

Thật chút nào nếu để em gái thấy cảnh tượng đáng hổ của .

 

Cơn gió lạnh buốt thổi táp mặt, mắt Giang Tế đỏ hoe, ngước lên chớp mắt liên hồi.

 

Anh yếu ớt giải thích, giọng mũi nghẹn ngào: “Tối nay gió lớn quá, cát bay mắt, , nhất định , hu hu.”

 

Lâm Khê tại chỗ, đầy ngượng ngùng, cho .

 

Thôi thì, cứ để Giang Tế cho thỏa .

 

chịu khi thấy khác , đặc biệt là những đáng yêu và yếu đuối như thế .

 

Trước đây là Vân Vân, còn bây giờ... mít ướt quanh cô hình như ngày càng nhiều.

 

Giang Tế đưa tay lau mặt mấy lượt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-247.html.]

 

May mắn là học diễn xuất, lúc chỉ rơi nước mắt chứ hề tèm nhem nước mũi. Nếu , chắc chắn sẽ hổ c.h.ế.t mất.

 

Tô Tử Khôn bình thường thì ồn ào là thế, đến lúc cần chẳng việc gì hồn. Sao mau rút giấy chứ?

 

Đằng gốc long não, Tô Tử Khôn tủm tỉm, trong đầu thầm ngân nga một câu hát hợp cảnh.

 

Anh hát thầm lén : "Đàn ông , là tội..."

 

Giang Tế điều chỉnh cảm xúc, chầm chậm xoay , đối diện với Lâm Khê mà lòng vẫn còn căng thẳng.

 

"Em gái, ... ..."

 

Anh cứ ấp úng mãi, Lâm Khê đàn ông cao hơn nửa cái đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Anh... nhận từ khi nào?"

 

Giang Tế mừng rỡ khôn xiết, em gái chịu chuyện với , còn chủ động hỏi!

 

Anh thành thật đáp: "Trong bữa tiệc mừng thọ của ông Quý, khi em 'xa tận chân trời, gần ngay mắt,' lờ mờ đoán ."

 

"Em..."

 

Gọi thẳng tên mà hỏi ý kiến thì vẻ .

 

Giang Tế vội chuyển sang cách gọi quen thuộc: "Đại sư Lâm, ở phố đồ cổ đều đồn em bói toán cực kỳ giỏi, hỏi em hai , nào em cũng trả lời nước đôi khó hiểu. Thế là liền đoán ..."

 

Lâm Khê cụp mắt xuống, hề ngạc nhiên khi Giang Tế đoán mối quan hệ giữa hai .

 

Thế nhưng, thái độ của ngoài dự đoán của cô. Tìm kiếm suốt hai mươi năm, giờ đây cẩn trọng từng chút, sợ hãi sẽ mất nữa...

 

Lúc nhỏ, cô sư phụ nhặt về đạo quán.

 

Khi đó Giang Tế cũng chỉ là một đứa trẻ, tình cảm sâu nặng với em gái đến thế.

 

Đây liệu là tình ?

 

Lâm Khê trong lòng rối bời. "Không kết quả xét nghiệm ADN, lỡ nhận nhầm thì ?"

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

"Không, nhầm , em chính là em gái !" Giang Tế nghiêm túc khẳng định, từng lời từng chữ đều chắc nịch. "Không cần xét nghiệm ADN, chắc chắn em là em gái ."

 

Gần hai mươi năm trôi qua, cô bé ngày nào trở thành một cô gái trưởng thành, dáng vẻ đổi nhiều.

 

linh cảm mạnh mẽ vẫn mách bảo rằng Lâm Khê chính là em gái , em độc nhất vô nhị thế giới .

 

Giang Tế chỉ mặt : "Em kỹ , miệng, mũi và tai của chúng đều vài nét tương đồng. Em , cũng , đây là di truyền thì là gì?"

 

Tô Tử Khôn cạnh âm thầm chế nhạo, giống chỗ nào chứ?

 

Chẳng nét nào gọi là giống cả, quy luật di truyền hoạt động kiểu . Giáo viên Sinh học mà chắc tức điên mất.

 

Giang Tế nắn mũi, bẻ miệng, véo tai, trông chẳng khác nào một sinh viên trong sáng và ngốc nghếch.

 

Lâm Khê bật thành tiếng.

 

Không hổ là thứ hai trong nhà, Giang Tế quả thật là... "hai". (Trong tiếng Hán, "hai" còn nghĩa là dở .)

 

Đến giờ, cô gặp hai trong gia đình họ Giang, là Giang Tế và Giang Trì.

 

Thực lòng mà , cô và Giang Tế chẳng giống chút nào. Còn với Giang Trì thì giống đến năm sáu phần, đặc biệt là đôi mắt, giống đến kỳ lạ.

 

Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo. Giang Tế cúi đầu đó, chẳng nên gì tiếp theo.

 

Những lúc như thế , Tô Tử Khôn tự động xuất hiện cứu cánh.

 

Anh giỏi pha trò, khuấy động khí.

 

"Chào hai , chào buổi tối, xuống chuyện một chút?"

 

Hai ánh mắt sắc lẹm lập tức đổ dồn về phía , nhưng Tô Tử Khôn vẫn hề nao núng. Anh chỉ về phía đình nghỉ mát bên cạnh: "Phong cảnh ở đó , hai ?"

 

Lâm Khê lắc đầu từ chối: "Không cần , năm phút nữa là ."

 

Tô Tử Khôn hiệu bằng ánh mắt.

 

Nhanh lên, chỉ còn năm phút thôi!

 

Giang Tế trấn tĩnh , nhưng vẫn còn ngại ngùng dám mở lời.

 

Họ phận của , sự bài xích nhưng cũng chẳng mật, cứ như những quen nhưng xa lạ. Chỉ cần cô em gái vẫn bình an vô sự mắt, thấy lòng lấp đầy.

 

Chỉ Tô Tử Khôn là nóng ruột cho bạn , ngừng thao thao bất tuyệt: “Đại sư Lâm, cô chứ, Giang Tế bao giờ quên cô . Hồi nhỏ tìm cô, lớn lên vẫn miệt mài tìm kiếm. Ảnh đại diện Weibo của là ảnh chụp chung duy nhất của hai … Hằng năm đều thắp đèn bình an, thậm chí còn bỏ năm mươi triệu mua chuỗi Phật châu…”

 

Giang Tế ngắt lời, “Những chuyện đó, giờ đây còn quan trọng nữa .”

 

Tìm em gái, tất cả đều đáng giá.

 

Tô Tử Khôn cũng vội vàng gật đầu phụ họa, “, đúng , chuyện cũ qua , tất cả qua . Chúng cùng hướng về phía , tương lai chắc chắn sẽ hơn hiện tại, ha ha ha.”

 

 

Loading...