Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:39:20
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả theo dõi tiếp ở chương kế tiếp.

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Bí mật chỉ Hạ Mặc Hoa và Hồ Bưu , giờ đây thêm Lâm Khê và Giang Tế.

 

Tô Tử Khôn gãi đầu, : “Đại sư Lâm, Giang Tế, phiền hai giữ kín bí mật , nếu các trang tin tức giải trí sẽ tha hồ đề tài để bàn tán rầm rộ suốt năm nay đấy.”

 

Giang Tế trầm giọng đáp: “ thừa hiểu sức mạnh của giới truyền thông.”

 

Lâm Khê giơ tay hiệu OK, “Không vấn đề gì.”

 

Tô Tử Khôn giật phăng chiếc chăn, lớn tiếng quát: “Cậu út, mau tỉnh !”

 

“A!” Hạ Mặc Hoa hét toáng lên một tiếng chói tai, chân trần trèo xuống giường, giận dữ gào thét: “Thám tử nước địch, dám dùng mỹ nhân kế mê hoặc, đầu độc , đúng là dụng tâm hiểm ác!”

 

Anh vung tay lên, lệnh: “Tiểu Hồ Tử, lôi chém!”

 

Tô Tử Khôn: “...”

 

Cậu út, đang diễn màn gì ?

 

Anh phụ nữ !

 

Cả căn phòng bỗng chìm im lặng tuyệt đối, ai nấy đều sững sờ, mắt tròn xoe, há hốc miệng kinh ngạc.

 

Hạ Mặc Hoa thẳng lưng, lẩm bẩm một : “Quả nhân là quân chủ của vạn dân, dân chúng yêu mến, thần lực vô biên mà trời ban cho.”

 

“Các ngươi, đám nghịch thần tặc tử đừng hòng đoạt vị của quả nhân! Chém! Lôi c.h.é.m hết cho !”

 

“Dùng m.á.u của các ngươi để tế cờ của quả nhân!”

 

“A a a! Xông lên!”

 

Anh một múa may cuồng giữa khí, diễn xuất sống động như thể mặt thật sự một đám nghịch thần tặc tử đang bao vây.

 

Lâm Khê kinh ngạc thán phục: “Quả nhiên là Ảnh đế chuyên nghiệp khác, nhập vai hảo đến từng chân tơ kẽ tóc, nhưng tình trạng của thế liệu ?”

 

Tô Tử Khôn gượng hai tiếng: “Cũng nữa, bác sĩ cũng phát hiện điều gì bất thường. Cậu như nhiều năm , qua một thời gian sẽ tự động bình thường trở .”

 

Hồ Bưu xoa trán: “Đại sư, gần đây hơn nhiều . thường xuyên 'diễn' cùng theo vai mà Hạ Mặc Hoa đang đóng, mỗi diễn xong một bộ phim, sẽ phát bệnh trong ba tháng.”

 

Ở đoàn phim, Hạ Mặc Hoa luôn chìm đắm nhân vật đến mức quên cả trời đất, chỉ cho rằng đó là sự tận tâm tuyệt đối với nghề.

Phạm Khắc Hiếu

 

Bỗng, giọng điệu cổ xưa vang lên: “Quả nhân các ngươi chết!”

 

Lâm Khê nhún vai: “Giờ ? Đánh ngất ?”

 

Hồ Bưu đề nghị: “Chúng ngoài, để ở đây một .”

 

Lâm Khê bước một bước, Hạ Mặc Hoa đột nhiên vồ lấy chiếc ghế, quát lên: “Nghịch tặc, chịu c.h.ế.t !”

 

Chiếc ghế nhằm cô, mà lao thẳng về phía đầu của Giang Tế.

 

Lần , đầu Giang Tế xem chắc chắn sẽ “nở hoa” thật .

 

Tô Tử Khôn hoảng hốt kêu lên: “Giang Tế, tránh mau!”

 

Không còn tránh kịp nữa, chiếc ghế lao tới như tên bắn, Giang Tế đành ôm đầu che mặt, mặc kệ những phần còn của cơ thể.

 

Thôi kệ, cùng lắm thì viện chung giường bệnh với Hạ Mặc Hoa.

 

“Rầm!!”

 

Cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến hề xảy , Giang Tế chậm rãi buông tay xuống, một bóng hình thuộc chắn mặt .

 

Là em gái!

 

Trong khoảnh khắc nguy hiểm , em gái vô thức chắn , bất chấp hiểm nguy cận kề.

 

Giang Tế cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng dấy lên cảm giác tội nặng nề.

 

Nếu thể sớm tìm em gái…

 

Lâm Khê : “Anh ?”

 

Việc đá bay cái ghế là phản xạ bản năng của cô. Giang Tế đang ngay bên cạnh, phía bên trái cô, nên cô thể nào trơ mắt thương .

 

Giang Tế một lời, cả run rẩy ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-246.html.]

 

Tô Tử Khôn cuống quýt tới lui: “Ôi chao, tiểu tổ tông, rốt cuộc ? Trong giới giải trí, ai mà chẳng ít nhiều bệnh nghề nghiệp. Cậu út thì mắc chứng 'phân liệt nhân cách', còn bình thường việc gì cứ run rẩy mãi thế .”

 

Anh sang Lâm Khê: “Đại sư, là cô tiện thể xem giúp Giang Tế một chút?”

 

“Không, cần.” Giang Tế kìm nước mắt, giọng phần nghèn nghẹn.

 

Anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng bóng hình Lâm Khê, vẻ mặt chất chứa vô vàn suy tư.

 

Em gái sẵn lòng cứu , liệu từ chối chấp nhận ?

 

Kể từ khi tìm Lâm Khê nửa tháng , suy nghĩ bao nhiêu , liên tục ghi xóa đủ loại kế hoạch trong sổ tay. Suốt thời gian đó, trái tim như đôi, sống trong dằn vặt khôn cùng. Cuối cùng, hạ quyết tâm đến Thần Toán Đường chờ gặp cô.

 

Nếu bỏ lỡ cơ hội , đợi đến bao giờ. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, rõ ràng chuyện. Lỡ như cô chấp nhận , thì sẽ tìm cách khác. Cùng lắm thì áp dụng "Kế hoạch Tô Tử Khôn 10": ngày nào cũng kiên trì lì ở Thần Toán Đường chờ đợi.

 

Giang Tế lấy hết can đảm: “Anh…”

 

Chữ “Anh” bật khỏi môi, một tiếng động loảng xoảng chói tai bất ngờ vang lên ngay bên cạnh.

 

Hồ Bưu ôm chặt Hạ Mặc Hoa: “Không xong , định đập đầu tường! Mau đây giúp với!”

 

Hạ Mặc Hoa hô lớn: “Dùng m.á.u của , đổi lấy sinh mạng cho vạn dân!”

 

Lâm Khê nhanh chóng sải bước tới, tung một chưởng thẳng gáy Hạ Mặc Hoa. Anh trợn mắt ngất lịm.

 

Vài giây , chầm chậm mở mắt, vẻ mặt hoảng hốt co rúm cổ : “Đây… là nơi nào?”

 

Hồ Bưu mừng rỡ reo lên: “Cậu tỉnh .”

 

là đại sư khác, một chưởng đánh bay cái tật 'nhập vai' !

 

Hạ Mặc Hoa thực sự tỉnh táo. Khi hồi tưởng những hành động của , khỏi bối rối cực độ: “Xin , chỉ là quá đắm chìm một bộ phim đấu đá quyền mưu.”

 

“Không .” Lâm Khê giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại: “Đào hoa chú hóa giải, Điền Tiểu Nhã sẽ nhận sự phản phệ thích đáng. Còn tà thuật gây hại khác thì tự nhiên sẽ kẻ giải quyết.”

 

Hạ Mặc Hoa khắc ghi từng lời cô , đột nhiên cất tiếng hỏi: “Đại sư, đời thực sự ma quỷ ?”

 

Lâm Khê hỏi ngược : “Anh thấy gì?”

 

Hạ Mặc Hoa lắc đầu: “Không thấy gì cả.”

 

Lâm Khê đánh giá thêm vài lượt.

 

Đào hoa chú hóa giải, Hạ Mặc Hoa còn vương chút âm khí sát khí nào. Có lẽ vô tình phát hiện điều gì đó. Khách , cô cũng chẳng bận tâm.

 

Hồ Bưu sốt ruột thúc giục: “Mặc Hoa, chuyện gì thì cứ hết , nhân lúc đại sư còn ở đây, giải quyết luôn một thể.”

 

Hạ Mặc Hoa chần chừ một lát, nhưng vẫn lắc đầu: “Không ma quỷ gì cả, chỉ là chuyện liên quan đến một của . Anh những suy nghĩ và con đường riêng, cũng giống như đam mê diễn xuất . Mỗi đều mệnh của riêng .”

 

Cha hai con trai và một con gái: trưởng nam là Hạ Mặc Thâm, con thứ là Hạ Vân, còn là con út. Chị gái gả nhà họ Tô, sinh Tô Tử Khôn, còn trai hai con trai là Hạ Đình và Hạ Giác.

 

Hạ Đình là một kẻ ăn chơi, ngày ngày lêu lổng. Hạ Giác vô cùng thông minh, nhưng quy y cửa Phật. Cha thường nhắc đến, rằng phần mộ tổ tiên nhà họ Hạ vấn đề, sinh hết đứa con lời đến đứa khác. Hạ Mặc Hoa cũng như , cố chấp dấn giới giải trí. Dù , mỗi năm cũng về nhà một , coi như còn chút tin tức.

 

Còn Hạ Giác thì như mất tích, sống c.h.ế.t . Thế nhưng với trí tuệ hơn của Hạ Giác, chắc chắn sẽ sống , cần ai lo lắng cả.

 

Hạ Mặc Hoa lắc đầu: “Xin , lơ đễnh.”

 

“Không .” Lâm Khê xua tay, “Mọi việc giải quyết thỏa. Lát nữa cảnh sát sẽ tới, các nhớ phối hợp điều tra nhé.”

 

Hạ Mặc Hoa gật đầu: “Cảm ơn đại sư.”

 

Hồ Bưu đỡ Hạ Mặc Hoa dậy: “Chúng ngoài , ở đây lộn xộn quá.”

 

Tô Tử Khôn lập tức mở cửa: “Đại sư, mời cô.”

 

Một hàng nối đuôi xuống lầu. Hồ Bưu và Hạ Mặc Hoa dẫn đầu, Lâm Khê bước ở giữa, còn Tô Tử Khôn và Giang Tế thì lẽo đẽo theo .

 

Tô Tử Khôn thúc nhẹ sườn bên cạnh: “Cậu đừng thẫn thờ nữa, chuyện của út xong xuôi , giờ đến lượt đó. Đại sư Lâm sắp mất !”

 

Giang Tế cúi đầu, im lặng .

 

Lời định bỗng chốc cắt ngang, giờ đây sợ thốt .

 

Hồ Bưu trong thang máy, thúc giục: “Hai vị mau đây, xuống cùng chúng luôn.”

 

Tô Tử Khôn kéo Giang Tế , ngầm cấu nhẹ tay một cái.

 

"Tiểu tổ tông" , đến lượt thể hiện đấy.

 

 

Loading...