Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:37:41
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả bên
để tiếp tục bộ chương truyện!
Lâm Khê đang định cất lời hỏi thì Quản gia Lưu nhanh chóng nhét chiếc túi màu hồng tay nàng, thì thầm nhắc nhở: “Mợ chủ, mợ chớ mở mặt cả, cứ tự nghiên cứu , gì hiểu thì sai truyền lời cho lão nhé.”
Lão nháy mắt liên tục, Lâm Khê dường như hiểu, mà cũng dường như , bèn đáp: “À, ừ.”
“Mợ chủ, xin hãy nhớ kỹ lời lão dặn.” Quản gia Lưu lập tức nhanh chóng rời : “Cậu cả, mợ chủ, lão còn việc, xin phép cáo lui , hẹn gặp ở Đế Kinh.”
Trưởng thôn Lý thấy , liền chạy theo sát: “Tiểu Lưu, chờ với!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quản gia Lưu tiếng vọng , chân càng vội vã hơn, đáp lời: “Lý Đức Phù đài, chúng từ biệt tại đây! Xin chớ theo nữa, Điền Nam vốn hiểm nguy khôn lường, đây sắp trở về Đế Kinh .”
Trưởng thôn Lý níu lấy vạt áo lão : “Tiểu Lưu, ngươi lén trốn, muộn thế ngươi đưa về làng.”
Quản gia Lưu hất tay : “Người lớn cả , tự mà về .”
“Ta sợ, núi dã thú và yêu quái, ngươi gọi đây thì đưa về, nếu sẽ tố cáo ngươi với cả…”
“A a! Ngươi câm miệng !”
Hai tranh cãi rời , Lâm Khê tại chỗ ôm chiếc túi màu hồng.
Chiếc túi nhẹ, sờ như một vật hình trụ dài, một vật hình hộp và một vật hình cầu.
Rốt cuộc là thứ quái đản gì ?
Mà thần bí đến nhường ?
Phó Kinh Nghiêu khẽ gọi: “Khê Khê.”
Lâm Khê tỉnh táo : “Chúng về khách điếm thôi.”
“Được.” Phó Kinh Nghiêu nắm lấy tay nàng, hỏi thêm điều gì về thứ trong túi.
Phạm Khắc Hiếu
Quản gia Lưu là của phủ chính, đầu óc lão luôn đầy những mưu tính phức tạp, nhưng chung quy cũng là vì cho họ, trong túi gì để Lâm Khê cho cũng muộn.
Hôm nay là ngày rằm, ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, trải lên mặt đất một lớp sương mờ ảo.
Phó Kinh Nghiêu ngẩng đầu lên: “Đêm nay trăng quả thực .”
Lâm Khê đập c.h.ế.t năm con muỗi: “Phải, lũ muỗi cũng độc địa.”
Một bầy muỗi đang bay lượn quanh đầu hai , chờ cơ hội để cắn hút máu.
Lâm Khê ngẩng đầu , lũ muỗi bay vo ve đầu nàng, nhưng chẳng con nào quanh Phó Kinh Nghiêu.
Chà, lũ muỗi cũng chọn mà hút m.á.u .
Phó Kinh Nghiêu thấy , nhẹ nhàng phẩy tay: “Đi ! Không cắn của !”
Ngay lập tức, tất cả lũ muỗi tranh bay .
Tốc độ cực nhanh, quá một cái chớp mắt, tựa như vô thiết kiếm truy đuổi .
Lâm Khê ngạc nhiên: “Chàng thật sự đuổi muỗi ư?”
Phàm đời đều , muỗi là loài thể đuổi tận diệt, g.i.ế.c mãi hết, mùa hạ chỗ nào cũng , lơ là một chút là đốt mười mấy vết là lẽ thường tình.
Phó Kinh Nghiêu khẽ: “Từ đến giờ muỗi bao giờ cắn , hễ thấy là chúng chạy mất, lẽ đây là một loại năng lực phi phàm.”
Lâm Khê cảm thấy ganh tị khôn tả.
Đây năng lực, mà là trời xanh ưu ái.
Phó Kinh Nghiêu mang luồng khí tím dày đặc, đến muỗi còn dám tới gần .
Ôi trời! Khiến ganh tị đến rơi lệ.
Lâm Khê nghĩ tới thể chất kém may mắn của , thở dài sâu sắc.
Ngày , khi còn cư trú tại đạo quán, nàng chẳng những chịu đựng muỗi, rết, rắn độc, nhện, gián, chuột bủa vây, mà còn cả những tiếng sấm sét chói tai khiến kinh hãi. Quả thực lắm điều phiền toái. Sư phụ thường vắng mặt nơi đạo quán, một nàng đơn độc sinh hoạt. Ngoài việc hàng ngày trấn áp yêu ma, còn đối phó với đủ loại độc vật. Việc nàng thể sống sót đến bây giờ, quả thực là một kỳ tích hiếm thấy.
Hắn khẽ ôm lấy vai nàng, kéo nàng lòng chở che. “Khê Khê, từ nay ở bên, sẽ chẳng còn muỗi châm chích nữa.”
Lâm Khê khẽ động lòng, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng đáp lời.
Phó Kinh Nghiêu từ khi nào trở thành nguồn dự trữ linh lực, là túi giữ ấm thể, là báu vật an thần của nàng, nay thêm một công dụng mới: một thứ bảo bối xua đuổi muỗi côn. Nàng dường như ngày càng chẳng thể rời xa một khắc nào.
Sáng hôm , đôi phu thê cùng đáp chuyên cơ trở về Đế Kinh, Phó Kinh Nghiêu tức tốc giải quyết công vụ.
Lâm Khê ghé Thần Toán Đường xem quẻ, ngay cả khi mặt trời bóng, nàng vẫn còn đang say giấc nồng.
Nàng ngủ gần mười hai canh giờ, đầu óc vẫn còn mơ màng. Mãi đến khi dùng nước rửa mặt sơ qua, nàng mới cảm thấy tinh thần sảng khoái đôi chút.
Sau khi rửa mặt, nàng xuống giường. Chăn đệm vẫn còn vương vấn khí tức của Phó Kinh Nghiêu, mùi trầm hương thoang thoảng quyện gian.
Từ đến nay từng thấy dùng hương liệu, nhưng toát một mùi hương dễ chịu đến lạ, e rằng đó là do khí tím ngấm sâu trong cơ thể.
Lâm Khê cúi đầu vùi mặt chăn, hít hà vài .
Thôi , càng ngày nàng càng say mê mùi hương mất .
Lâm Khê trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc nàng yêu thích mùi khí tím, là yêu thích Phó Kinh Nghiêu đây?
E rằng, lẽ, là yêu thích cả hai.
Người là , khí tím là khí tím, vốn dĩ khác biệt thể đánh đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-231.html.]
Ai da, quả thực quá đỗi rắc rối.
Lời dặn của Tịnh Nguyên đạo trưởng cứ văng vẳng bên tai, Lâm Khê quyết định sẽ theo phương pháp mà vị đạo trưởng chỉ dạy.
Nàng mở điện thoại , nhấp một ứng dụng. Một tựa sách hấp dẫn lập tức thu hút ánh của nàng.
Lục Gia Sủng Ái: Đừng Mơ Đào Thoát, Tiểu Cô Nương Dịu Dàng.
Quyển sách hẳn về một chuyện tình ngọt ngào.
Lâm Khê tràn đầy mong đợi mở , câu đầu tiên như một nhát búa giáng thẳng trí thông minh của nàng.
“Tiểu cô nương, một triệu quan mua một đêm!”
?
Đọc thêm vài dòng nữa, e rằng nàng mở nhầm chỗ chăng.
“Tiểu cô nương, ai dám cự tuyệt ! Nàng! Giỏi lắm! Đã thành công thu hút sự chú ý của !!”
? ?
Cố gắng kiên trì tiếp, đoạn hẳn là tác giả cao hứng mà , phía ắt sẽ hơn.
Nam chính tà mị, “Tiểu cô nương, ngoan ngoãn ở bên , đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của .”
Nữ chính rưng rưng nước mắt, như một đóa sen ngát hương kiên cường giữa cơn gió lạnh lẽo.
“Không, thả !”
“Hừ! Tiểu cô nương, nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt ? Được, sẽ từ từ chơi cùng nàng!”
Nam chính đẩy nữ chính vách tường, đoạn kế tiếp bỗng chuyển sang miêu tả phong cảnh.
Lâm Khê: ? ? ?
Cái gì thế ?
Lâm Khê gấp quyển tiểu thuyết , từ ngữ “tiểu cô nương” cứ lởn vởn trong đầu nàng.
Nàng nhíu mày nhăn mặt.
Đây gọi là tình ái ...?
Chợt nhận điều , quả quyết là . Thử đổi quyển khác xem .
“Bảo bối của Lương công tử: Bảo bối, cho ôm một cái.”
Cái tên truyện vẻ ngọt ngào, Lâm Khê mở trang đầu tiên .
Nam chính nắm cằm nữ chính, “Hừ! Nàng chỉ là kẻ thế , hãy rõ vị trí của !”
Nữ chính rơi lệ, “Bao nhiêu năm qua... từng yêu ?”
Nam chính siết chặt vòng eo, mắt đỏ hoe, “Hừ! Nàng lấy tư cách gì để về tình ái, nàng chỉ là kẻ thế mà thôi. Cảnh cáo nàng cuối, xong thì cút ngay !”
Sau đó là một đoạn miêu tả cảnh vật.
Lâm Khê ngây nên lời, vì lẽ gì giữa đoạn tình cảm nồng nhiệt chen một đoạn miêu tả cảnh vật thế ?
Nàng thêm vài dòng nữa, chẳng kìm mà quăng điện thoại sang một bên.
A a a! Đôi mắt của nàng ô uế mất !
Nàng thực sự chỉ xông mà đánh c.h.ế.t cả hai nhân vật chính, quả đúng là đang xúc phạm trí thông minh của .
Tịnh Nguyên đạo trưởng như khi vẫn chẳng đáng tin cậy. Đọc tiểu thuyết thì học hỏi điều chi, đáng lẽ nên tin lão già .
Lâm Khê giường, cố gắng trấn tĩnh, cổ tay nàng khẽ lóe sáng.
“Chủ nhân, bọn ngoài chơi.”
Lâm Khê nhẹ nhàng chạm chiếc vòng tay, “Cứ , song hãy chú ý Vú Ngô lầu, đừng bà lão kinh hãi.”
“Chủ nhân, bọn rõ.”
Năm tia sáng bay xuống đất, hóa thành năm giấy nhỏ.
Tiểu Kim liếc đồng hồ treo tường, “Chủ nhân, qua giờ ngọ nửa khắc mà vẫn tỉnh giấc ư?”
Lâm Khê ngáp một cái, “Ta chịu chấn động tinh thần lớn, cần nghỉ ngơi một lát. Các ngươi chớ bận lòng, cứ tự do vui chơi .”
Năm giấy rời , trốn góc thì thầm với .
Tiểu Thổ: “Chủ nhân vui vẻ, đây chứ?”
Tiểu Thủy: “Nhảy một điệu múa để khiến chủ nhân vui lòng.”
Tiểu Hỏa: “Ta biểu diễn phun lửa, chủ nhân nhất định sẽ tức khắc bật dậy.”
Tiểu Kim vỗ nhẹ đầu Tiểu Hỏa, “Không nghĩ những chủ ý tệ hại như .”
Nó sang Tiểu Mộc tóc gợn sóng, “Tiểu Mộc, ngươi gì?”
“Đừng ồn, đang suy tính.”
Tiểu Mộc nhặt chiếc điện thoại đất lên, những dòng chữ đó thu hút sự chú ý của nó.
Ôi chao, chủ nhân đang tiểu thuyết bá đạo tổng tài.
Aiya, còn là loại tiểu thuyết m.á.u chó hạ thấp trí tuệ thế nữa chứ.