Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:37:16
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Lâm Khê khẽ cúi xuống kiểm tra, chân trái gãy xương, n.g.ự.c bầm tụ máu.

 

Nàng ấn một huyệt vị ông lão, ông lão lập tức cảm thấy thể nhẹ nhõm hơn nhiều, vội vàng cảm kích, liên tục : "Đa tạ, đa tạ cô nương."

 

"Không cần đa tạ." Lâm Khê ấn chân trái của lão, "Nắn xương chút đau đớn, lão gia cố chịu đựng ."

 

"Ôi chao..." Lão gia ngẩn , xương khớp sai vị nắn chỉnh, chẳng đau đớn mảy may.

 

Vị cô nương chính là ân nhân lớn của lão cùng Ưu Ưu.

 

Lão gia định quỳ gối khấu đầu tạ ơn, song Lâm Khê đỡ lão dậy, "Chuyện nhỏ mọn, đáng bận tâm."

 

Nàng lấy một lá phù vàng, "Sương núi dày đặc, lão gia hãy cầm lấy lá bùa , nó sẽ dẫn lão cùng Ưu Ưu xuống núi an . Về đến nhà, nhớ tắm nắng nhiều để hấp thụ dương khí."

 

Lão gia cẩn trọng nhận lấy, cúi thật sâu, "Đa tạ cô nương. Gia đình lão nghèo khó, chẳng gì báo đáp, chỉ hai giỏ thảo dược hèn mọn . Đại ân đại đức của cô nương, lão thật chẳng lấy gì đền đáp."

 

Lâm Khê tùy ý chọn một bó rau đắng, "Giao dịch công bằng. Ta cần thứ để trị bệnh. Lão gia cùng Ưu Ưu hãy mau xuống núi ."

 

Lão gia lệ nóng rưng rưng, một nữa dâng lời cảm tạ, "Đa tạ cô nương."

 

Lão đưa cánh tay già nua , "Ưu Ưu, chúng thôi."

 

Ưu Ưu nắm c.h.ặ.t t.a.y lão, ánh mắt vẫn rời khỏi bóng dáng . Cậu bé mở miệng, bạo dạn hỏi, "Tiên tử ơi, tên chi?"

 

Lâm Khê vẫy tay, "Lâm Khê."

 

"Ưu Ưu, tạm biệt."

 

"Tiên tử ơi, tạm biệt."

 

Ưu Ưu tự nhủ với lòng, rằng sẽ bao giờ quên cái tên .

 

Cậu bé nguyện mau chóng trưởng thành, ắt sẽ báo đáp tiên tử.

 

Hai bóng hình, một cao một thấp, dần khuất dạng trong màn sương dày đặc. Lâm Khê tại chỗ chờ đại mèo đến.

 

Bỗng chốc, một giọng châm chọc cất lên, "Tiên tử ơi, tiên tử!"

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng mở miệng gian, giọng the thé đầy châm chọc, "Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, ngươi trở thành ánh dương trong mắt kẻ khác, là tiên tử trong giấc mộng của tiểu oa nhi !"

 

Lâm Khê tức thì túm lấy tai lão , nhét bó rau đắng miệng. "Lại phát tác ư?"

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng lập tức yếu thế, dù thỉnh tội, chẳng thể cất lời, chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu Vân Ngạn.

 

Đồ nhi, mau lấy bó rau đắng .

 

Vân Ngạn như , lấy bản đồ nghiên cứu kỹ lưỡng, "Tiểu sư tổ, nơi chúng đang chính là mộ phần của La Vân Nương."

 

Điểu Phi Phi đẩy gọng kính, "Sương mù dày đặc quá, bên chẳng gì cả. Còn đạo huyệt mà bọn trộm mộ khai quật ?"

 

"Không thể tìm thấy." Vân Ngạn nhảy xuống khỏi lưng đại mèo, lấy một chiếc la bàn xoay xoay, "La bàn mất định hướng, trường khí nơi đây ắt vấn đề."

 

Lâm Khê bình thản cất lời: "Có lục cương xuất hiện, nơi nhất định lối hiểm địa."

 

Báo Kim Tệ vài bước, "A, tâm đau quá."

 

Cô Thanh Thanh xoa đầu , "Báo , thế?"

 

Thình thịch, thình thịch!

 

Báo Kim Tệ xổm xuống tại chỗ, "Tâm mạch đập quá nhanh."

 

Vân Ngạn kéo Tịnh Nguyên đạo trưởng lên, ném lão sang một bên, "Chư vị hãy xuống đây."

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng lườm một cái, "Đồ nhi phản bội!"

 

Điểu Phi Phi khó hiểu, "Kỳ lạ, cũng thấy khó chịu, ngũ tạng lục phủ như đang đảo lộn."

 

Phía chỉ sương mù bao phủ, chẳng thể rõ cảnh vật nơi xa, thậm chí còn phân biệt đông nam tây bắc.

 

Lâm Khê cảm nhận sự biến đổi của trường khí xung quanh, "Trường khí nơi đây đảo ngược: Hỏa ở phương Bắc, Kim ở phương Nam, Thổ ở phương Đông, Mộc ở phương Tây, còn Thủy giữa bốn phương."

 

Điểu Phi Phi tò mò hỏi: "Tiểu sư tổ, ý ?"

 

Lâm Khê giải thích: "Thủy phương Bắc khắc Hỏa, Hỏa phương Nam khắc Kim, Mộc phương Đông khắc Thổ, Kim phương Tây khắc Mộc, còn Mộ Thổ khắc Thủy."

 

"Ngũ tinh áp chế, ngũ hành tiêu diệt. Nơi vốn là địa mạch cực hung từ ngàn năm, sát khí ngút trời, thêm âm khí từ mảnh vỡ nọ. Chẳng trách nơi đây thể nuôi dưỡng nhiều cương thi đến ."

 

Báo Kim Tệ gãi đầu, chẳng thể thông tỏ một lời nào, quả là quá đỗi huyền ảo.

 

Đầu óc mịt mờ, sợ rằng cần thêm chút linh tuệ.

 

Vân Ngạn nửa tin nửa ngờ gật đầu, "Tiểu sư tổ chí ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-207.html.]

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng ngước mắt trời, thầm nghĩ, vị tiểu sư tổ đang giở trò thần bí.

 

Điểu Phi Phi mắt sáng như , : "Muội từng điều trong cổ thư, tiểu sư tổ quả thật kiến thức uyên thâm."

 

Lâm Khê khẽ khoát tay: "Ha ha, chỉ là ngẫu nhiên thấy , cũng là may mắn . Ta chỉ sơ lược tìm hiểu chút đạo phong thủy mà thôi."

 

So với những môn phái phong thủy hàng đầu, lợi thế lớn nhất của nàng là bẩm sinh thể thấy các loại khí trường khác , chẳng cần dùng đến la bàn hỗ trợ.

 

Nàng khuynh chiến nhất, bói toán thứ nhì, vẽ bùa thứ ba, xem phong thủy thứ tư, y đạo hàng thứ năm.

 

Lâm Khê khẽ hắng giọng: "Nội tạng của con tương ứng với ngũ hành. Ví như phổi thuộc kim, tim thuộc hỏa, gan thuộc mộc, thận thuộc thủy, lá lách thuộc thổ."

 

"Ở nơi ngũ hành tiêu diệt lẫn thế , sinh cảm giác bất an là lẽ thường tình. Vận chuyển linh khí che chở ngũ tạng lục phủ, ắt sẽ chẳng còn ảnh hưởng bởi ngũ hành nữa."

 

"Nào, hãy học theo . Hít sâu, khí chìm đan điền, theo kinh mạch vận hành một vòng..."

 

Vân Ngạn, Cô Thanh Thanh, Báo Kim Tệ và Điểu Phi Phi đều lời Lâm Khê, vận chuyển linh khí bảo vệ ngũ tạng lục phủ của .

 

Họ cảm thấy cơ thể gì đó đổi, trở nên thanh thoát hơn bội phần. Khí trệ nơi phế phủ cũng theo đó mà thông suốt tức thì.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Điểu Phi Phi càng thêm ngưỡng mộ Lâm Khê, reo mừng: "Ôi chao! Tiểu sư tổ quả là cao siêu!"

 

Lâm Khê mỉm : "Không đáng kể, phàm là , ai cũng sở trường riêng, chỉ may mắn hiểu nhiều hơn chút mà thôi."

 

"Các ngươi còn cảm thấy bất an chăng? Nếu thì hãy với ."

 

"Ta cũng mặt tại đây , tiểu sư tổ."

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng trói chặt hai tay, bịt miệng nên học cũng chẳng thể học .

 

Y quằn quại kịch liệt, "Ư ư ư!"

 

Một lão xương già nua thảm thiết dường , cớ một ai bận tâm đến y?

 

Vân Ngạn để ý thấy động tác của sư phụ, chỉ liếc nhưng quan tâm.

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng tức điên, tên tử ngoan ngoãn hiếu thuận y nuôi dưỡng từ bé nhiễm thói .

 

Y cúi gằm mặt, thút thít thôi: "Hu hu hu..."

 

Vân Ngạn khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ, bước đến truyền cho y chút linh khí: "Sư phụ, đừng giở trò quấy phá nữa, chớ chọc giận tiểu sư tổ."

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng gật đầu, hai mắt đẫm lệ đăm đăm đồ nhi, tựa hồ sắp lìa đời đến nơi.

 

Vân Ngạn chần chừ giây lát, tháo miếng bịt miệng , hỏi: "Sư phụ, cảm thấy thế nào?"

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng thút thít nghẹn ngào: "Đồ nhi, chớ bỏ rơi vi sư. Cả đời vi sư, chỉ độc nhất mỗi con là tử, con bỏ vi sư."

 

Vân Ngạn vỗ lưng y: "Sư phụ, xin hãy tĩnh tâm."

 

Một ngày thầy, cả đời cha.

 

Sư phụ vốn thích gây sự, tử cho ?

 

Đành lòng thứ tha thôi.

Phạm Khắc Hiếu

 

Vân Ngạn hít sâu một : "Sư phụ, xin chớ đùa cợt nữa, con sẽ chẳng bao giờ rời bỏ ."

 

"U!" Tịnh Nguyên đạo trưởng trong thầm vui.

 

Ôi chao, đồ nhi tuy ngoài mặt vẻ đổi , nhưng trong lòng vẫn một mực nhớ tới sư phụ. Tâm can nó vẫn vẹn nguyên một hình bóng vi sư!

 

Thôi , quả nhiên là cảm động đến rơi lệ.

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng chớp mắt: "Ta , con giúp tiểu sư tổ ."

 

Vân Ngạn dậy, chẳng chút chần chừ mà bước .

 

Tịnh Nguyên đạo trưởng lòng quặn thắt vô vàn, y quả thật sai lầm . Trong tâm khảm đồ nhi, tiểu sư tổ vẫn mãi hàng đầu.

 

Vân Ngạn chẳng hề trong lòng sư phụ nhiều suy tư đến thế. Y bên cạnh Lâm Khê, rút bản đồ , tiếp tục phân tích kỹ càng.

 

"Tiểu sư tổ, bản đồ tinh cầu cho thấy một lối ngay chốn , ngôi mộ ngay chân chúng ."

 

"Đã rõ." Lâm Khê cẩn thận quan sát xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng ở một hố đất.

 

Nàng chăm chú , thấy phần rễ linh chi vẫn còn bám sâu trong lòng đất, phần mũ nấm phía Ưu Ưu tiện tay nhổ .

 

"Lỗ hổng âm khí vô cùng nồng đậm." Lâm Khê xoay đầu vọng : "Chư vị hãy lùi một bước!"

 

Mọi lùi vài chục bước, Lâm Khê tung một đạo Lôi Phù, dẫn động sấm sét oanh tạc hố đất.

 

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hố đất nhỏ bỗng chốc hóa thành một hố lớn hoác, để lộ một lối bậc thang sâu hun hút.

 

Loading...