Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-09-21 15:37:12
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả xem phần tiếp theo để bộ chương truyện!
Tịnh Nguyên đạo trưởng phủ nhận liên hồi: "Không , , đạo hữu lầm . Ta đến giúp đồ nhi thu thập cương thi, tiện thể xem đạo hữu quy tiên , nếu quy tiên thì tiện thể thu liệm di cốt cho đạo hữu."
"Ồ." Trên gương mặt Tuệ Minh khẽ nở một nụ , : "Ta rõ."
Y ngừng tay gõ mõ, mấy con hắc cương liền vọt tới.
Tịnh Nguyên đạo trưởng nghi hoặc hỏi: "Tuệ Minh, đạo hữu đang gì ?"
Tuệ Minh mỉm , đôi mắt khẽ nheo , đáp: "Cứ thế e , già , đạo hữu mau dậy giúp một tay."
Tịnh Nguyên đạo trưởng giơ đôi tay khóa chặt: "E rằng chẳng giúp ích chút nào."
Mấy con hắc cương ào tới, chẳng bắt những khác mà chỉ nhắm Tịnh Nguyên đạo trưởng mà truy đuổi. Y chạy la: "Tuệ Minh, đạo hữu cố ý ?!"
Tuệ Minh vẫn tiếp tục gõ mõ.
Cốc cốc cốc!
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Tịnh Nguyên đạo trưởng cuối cùng cũng nhớ đến Lâm Khê, thầm nhủ quả thực hồ đồ.
Tiểu sư tổ ở đây, chạy trối c.h.ế.t chi, gọi đến là xong xuôi.
Tịnh Nguyên đạo trưởng vội vàng lấy tín vật truyền tin gọi: "Tiểu sư tổ, cứu mạng!!!"
Lúc , Lâm Khê đang lưng linh miêu khổng lồ, ngắm phong cảnh, khẽ : "Đêm nay cảnh sắc thật tuyệt mỹ, gió cũng vô cùng dịu mát."
Thanh Thanh phấn khích giới thiệu: "Sư tổ, Điền Nam vô vàn thắng cảnh, ngày mai đồ nhi sẽ dẫn thưởng ngoạn."
Báo Kim Tệ liền bổ sung: "Còn vô mỹ vị, lát nữa tiểu nhân sẽ đích trổ tài nấu nướng dâng lên Sư tổ thưởng thức."
Y băng qua một khu rừng nhỏ, mắt liền hiện căn nhà đổ nát của phân cục Điền Nam.
Căn nhà vốn hư hại, nay càng thêm tan hoang, cổng chính đổ sụp, chiếc bàn duy nhất cũng vỡ vụn, gió thổi qua khiến cửa sổ kêu lách tách.
Báo Kim Tệ ngửi ngửi mấy lượt, đoạn : "Không ai."
Ánh mắt Lâm Khê trở nên tinh tường, khẽ thốt: "Có trận pháp."
Một kết giới lam sắc khổng lồ bao phủ trung, trông hệt như Bát Môn Kim Tỏa Trận.
Báo Kim Tệ quanh quất, hỏi: "Phi Phi và Hùng Hạt Tử cũng đang mắc kẹt trong trận ?"
" ." Lâm Khê nhảy xuống khỏi lưng linh miêu, căn dặn: "Các ngươi cứ đợi ở bên ngoài."
Nàng dùng tay xé rách kết giới, hiên ngang tiến .
Một tiếng thét quen thuộc vang lên: "A a! Áo choàng của , đây là áo choàng do tiểu sư tổ ban tặng, cướp đoạt!"
Tịnh Nguyên đạo trưởng chạy tán loạn khắp chốn, phía là một đám cương thi truy đuổi, đủ loại trắng, đen, xanh.
Y lớn tiếng la hét: "Tiểu sư tổ vĩ đại, mau mau hiện cứu mạng!"
Lâm Khê khoanh tay lặng một bên, vị lão nhân chạy tới chạy lui.
Áo choàng Tịnh Nguyên đạo trưởng rách một lỗ to, để lộ bộ n.g.ự.c gầy gò.
Hắn cảm giác điều gì đó, chợt đầu , giơ chiếc còng bạc tay mà lao về phía Lâm Khê, như thể gặp mẫu ruột thịt.
"Tiểu sư tổ, tiểu sư tổ!!!"
Lâm Khê lạnh nhạt cất lời: "Dừng , chớ gần ."
Phạm Khắc Hiếu
Tịnh Nguyên đạo trưởng ngoan ngoãn lời, lập tức đổi hướng mà chạy.
Nếu chẳng lời, e rằng tiểu sư tổ sẽ đá giữa đám cương thi mất.
Hắn thở hổn hển : "Tiểu sư tổ, cương thi... cương thi đang đuổi theo ... trụ nổi nữa ..."
Lâm Khê thong thả rút một lá bùa sét, "Lão già , ngươi thiếu rèn luyện, chút cương thi mà cũng chẳng đối phó nổi, Vân Ngạn còn cao cường hơn ngươi nhiều."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Phải , đồ của thật cao cường." Tịnh Nguyên đạo trưởng vội vàng thừa nhận, "Tiểu sư tổ, sáu mươi , xương cốt cũng mục ruỗng, qua vụ e là xuống suối vàng tìm sư phụ..."
"Đừng nhảm." Lâm Khê ném lá bùa khỏi tay, lập tức đánh ngã một loạt cương thi.
Tịnh Nguyên đạo trưởng nặn một nụ , "Đa tạ tiểu sư tổ cứu mạng."
Điểu Phi Phi và Hùng Hạt Tử thấy tiếng động liền vội vã chạy đến, "Chị ơi, chị về , Báo ca ?"
Con đà điểu nhỏ đen trắng vỗ cánh, con gấu lớn màu nâu ngơ ngác nàng, Lâm Khê xoa đầu chúng, "Mèo con đang ở ngoài."
Điểu Phi Phi ngoan ngoãn dụi lòng bàn tay nàng, giọng mềm mại: "Chị ơi, đa tạ chị đến cứu và Hùng Hùng."
Hùng Hạt Tử hiểu chuyện gì, bắt chước hành động của Điểu Phi Phi, cúi đầu dụi lòng bàn tay Lâm Khê, "Chị ơi, Hùng Hùng cũng đa tạ chị."
Mấy tiểu yêu lông xù đáng yêu cứ gọi một tiếng chị như , ai mà chịu nổi chứ?
Lòng Lâm Khê như tan chảy, chuyến thật uổng công: "Đừng sợ, đưa các ngươi ngoài tìm mèo con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-doan-menh-xuyen-thoi-gian/chuong-203.html.]
Yêu tinh ở Điền Nam thật sự đáng yêu, Mèo nhỏ, Nấm nhỏ, Gấu nhỏ và Đà điểu nhỏ.
Tịnh Nguyên đạo trưởng bĩu môi, "Tiểu sư tổ, còn nữa, chớ bỏ qua ."
Lâm Khê lười đáp lời lão già, nàng quan sát một vòng, "Trận pháp đơn giản như ... lão cũng ư?"
Tịnh Nguyên đạo trưởng chán nản, phịch xuống đất, "Sư phụ dạy, ."
Lâm Khê gì thêm, lão già sáu mươi năm sống uổng một kiếp.
Nàng nhanh chóng tìm mắt trận, phá tan trận pháp ảo.
Trước mắt thoáng hiện, cảnh vật về căn nhà.
Điểu Phi Phi mừng đến rơi lệ, "Báo , Thanh Thanh!"
Báo Kim Tệ vỗ chiếc cổ dài của đà điểu nhỏ, "Vô sự là phúc lớn ."
Tịnh Nguyên đạo trưởng lóc, "Đồ nhi, chìa khóa, mau mở khóa cho !"
Vân Ngạn dừng vài giây, "Chìa khóa giao cho đà điểu , chỉ duy nhất một chiếc thôi."
Tịnh Nguyên đạo trưởng tức giận, trong bụi cỏ tự buồn bực.
Tuệ Minh thu mõ, "Tịnh Nguyên, vòng tay bạc của lão đấy, bần tăng xin cáo từ đây, tạm biệt."
Dám nhạo lão, Tịnh Nguyên đạo trưởng đảo mắt, "Tiểu sư tổ, Tuệ Minh là sư phụ của Thích Không, thể để y rời ."
Lâm Khê thậm chí thèm liếc mắt, trực tiếp hạ lệnh: "Vân Ngạn, trói y ."
"Được, tiểu sư tổ."
Vân Ngạn lấy một cặp còng mới, "Đại sư Tuệ Minh, tại hạ đắc tội ."
Cạch! Tuệ Minh tặng thêm một cặp vòng bạc.
Tịnh Nguyên đạo trưởng hề hề, "Ha ha, bạn hiền cùng chốn lao tù."
Tuệ Minh đổi sắc mặt, "Tịnh Nguyên, lão vẫn như , tính nết nghịch ngợm khó bề sửa đổi."
Tịnh Nguyên đạo trưởng le lưỡi, mặt quỷ, "Lêu lêu, Tiền Kim còn nữa, lão cùng đeo vòng bạc."
"Trẻ con." Tuệ Minh chắp tay ngực, "A di đà Phật, Thích Không quả thực là tử của bần tăng, bần tăng sẽ phối hợp cùng Cục Quản lý Đặc biệt để điều tra."
Lâm Khê chăm chú quan sát lão hòa thượng mặt, dung mạo bình yên, ánh mắt thâm thúy chứa đầy từ bi, giọng mang một sức mạnh kỳ lạ, tựa hồ thể xoa dịu vạn vật.
Ấn tượng của nàng về Tuệ Minh dừng ở lời Giang Tế miêu tả: một chuỗi hạt Phật giá năm chục triệu lượng, vị trụ trì quả nhiên chẳng tầm thường.
Tuệ Minh cũng nàng, chỉ lướt qua cúi đầu, dường như dám đối mặt cùng nàng.
Lâm Khê cất lời: "Ngài e sợ điều gì?"
Tuệ Minh khẽ mỉm : "Thí chủ phàm thai nhục thể, lão nạp kính sợ."
Lời của Thích Không quả thật sai lầm, sai lầm.
Tịnh Nguyên đạo trưởng đẩy vai Tuệ Minh đại sư một cái: "Tiểu sư tổ tất nhiên thường, nàng bốn tuổi nổ tung đạo quán, năm tuổi bắt cương thi, sáu tuổi trèo lên mái nhà..."
Lâm Khê gõ nhẹ đầu lão: "Lão già, da lão ngứa ngáy !"
Tịnh Nguyên đạo trưởng lập tức im bặt.
Ọt ọt ọt!
Tiếng cồn cào từ bụng đói vang lên thật đúng lúc.
Tịnh Nguyên đạo trưởng gượng gạo: "Một ngày ăn cơm, bụng đói cồn cào, chúng ngươi ngược đãi phạm nhân đấy."
"Phì! Ta phạm nhân, càng ngược đãi lão già chứ."
Lâm Khê sờ bụng trống rỗng: "Ta dùng bữa sáng xong liền tức tốc đến đây, quả thực đôi chút đói bụng."
Thanh Thanh cất lời: "Tỷ tỷ, chúng sẽ chuẩn thức ăn ngay, tỷ nghỉ ngơi một lát ."
Nàng sắp xếp đó: "Phi Phi pha , Báo ca nhóm lửa, Hùng Hạt Tử săn."
"Được thôi."
Đám yêu tinh tản , Thanh Thanh hóa hình , đoạn : "Tỷ tỷ, mời ."
Bên trong căn nhà bừa bộn ngổn ngang, bàn đổ nghiêng, ghế gãy vụn.
Thanh Thanh thở dài: "Để dọn dẹp một chút, các vị cứ thẩm vấn ."
Bốn ngoài cửa chờ đợi, Lâm Khê tùy tiện tìm một chỗ xuống, đoạn : "Đại sư Tuệ Minh, hãy về tử của ngài ."
Xét về dung mạo, đại sư Tuệ Minh quả là một cao tăng đức cao vọng trọng, y tỏa ánh sáng vàng nhạt, đủ chứng tỏ y là một thiện tăng.
Một như thế mà dạy dỗ kẻ phản bội, quả thực khó lòng thấu hiểu.