Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-09-29 07:36:26
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời Giang Liêm dứt, nhầm, mà trong đám quần thần vang lên vài tiếng khẽ đầy chế giễu. 

Giang Liêm lập tức nổi giận, sải chân bước lên phía , nhưng trượt chân té nhào xuống nền điện, ngã nặng.

 

Cú ngã khiến những tiếng càng rõ rệt hơn, lan khắp chính điện.

 

“Các ngươi… các ngươi là một lũ nịnh thần ngu !

Toàn là ch.ó săn! 

Đều là vì ganh tỵ với bản vương nên mới—!”

 

Giang Liêm cố ngẩng đầu dậy, mắng loạn lên trong cơn giận dữ, khuôn mặt vốn chẳng còn nguyên vẹn, giờ vặn vẹo khủng khiếp, trông chẳng khác gì quỷ dữ từ địa ngục trồi lên.

 

Thế nhưng Giang Chẩn từ đầu tới cuối hề nở một nụ , ánh mắt bình thản thẳng , bằng giọng thản nhiên như đang giảng đạo lý:

 

“Trẫm đến giờ vẫn hiểu.

chỉ vì một bài sách luận đầu tiên , ngươi từ đó khinh thường sách luận?”

 

“Bài đầu của trẫm còn bằng ngươi,

Viết chẳng khác gì giấy lộn.

trẫm vẫn bài thứ hai, bài thứ ba.

Cuối cùng thì cũng ngày bài hồn.”

 

“Ngươi nãy , thơ phú của trẫm bằng ngươi thì coi như đúng .

Vậy ngươi thử xem, ngoài thơ phú , ngươi còn hơn trẫm ở điểm nào?”

 

“Ngươi cái gì giỏi thì bỏ,

Cứ thế dần dần vứt bỏ hết thảy,

Từ khoảnh khắc ngươi vứt sách luận xuống, ngươi còn tư cách tranh đoạt thiên hạ cùng trẫm nữa .”

 

Giang Liêm gào lên, giọng khản đặc:

 

“Đó là vì phụ hoàng thiên vị ngươi!

Bản vương gì kém ngươi? 

Nếu vì phụ hoàng thiên vị, đến lượt tên vô dụng như ngươi đăng cơ xưng đế?!”

 

Lời vang lên, tiếng trong triều đình càng lớn hơn, còn che giấu nữa.

 

Ta bình phong, một nữa bịt chặt miệng , vì sợ nhịn nổi mà c.h.ử.i mắng thành tiếng.

 

Thế gian , còn ai mặt dày hơn Giang Liêm ?

Không tiến, sửa, thành tài đổ cho tiên đế , thiên vị Giang Chẩn?

Chuyện nực đến thế, thật chỉ thể sinh từ một kẻ bại tướng như mà thôi.

 

Đang nghĩ tới đây, trong đám triều thần cũng một bước , chắp tay tâu với Giang Chẩn:

 

“Khởi bẩm bệ hạ,

Nghe lời Hiền Vương , chỉ thấy là do bệ hạ quá xuất chúng, mới khiến với tới ngôi vị đế vương.”

 

“Theo ý của vi thần, Hiền Vương là kẻ ngoan cố ngu , thể giáo huấn.

Mong bệ hạ sớm ban xử phạt.

Đêm khuya, Bệ hạ cũng nên giữ gìn long thể, sớm hồi cung nghỉ ngơi.”

 

Quả là một ngay thẳng, thể chịu nổi bộ dạng mặt dày của Giang Liêm, nên mở lời thúc giục bệ hạ về nghỉ sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngu-thuy-tram-luu/chuong-49.html.]

 

Giang Chẩn gật đầu nhẹ, hiệu cho thị vệ đưa đám tội nhân lui xuống.

Những kẻ quỳ đất liền biến sắc, hốt hoảng quỳ rạp xuống cầu xin tha tội, chỉ duy nhất Giang Liêm là vẫn yên mặc cho lôi , vẻ mặt như vấn đề gì.

 

Ngay khi cả bọn sắp bước khỏi điện, Giang Chẩn đột ngột quát lớn:

“Khoan !”

 

Tất cả đều dừng bước ngay tại cửa điện, đồng loạt đầu.

Giang Chẩn từ từ trở long ỷ, xuống, ánh mắt lạnh lùng, hỏi Giang Liêm:

 

“Về chuyện trắc phi của ngươi, ngươi ?”

 

Giang Liêm xong, bỗng nhiên cúi đầu thầm 1 lúc, bật càng lúc càng lớn, như thể nhớ chuyện gì buồn đến phát điên.

Một hồi lâu , mới miễn cưỡng dừng , đảo mắt liếc qua những xung quanh, đó thẳng Giang Chẩn.

 

“Các ngươi…

Chẳng đều

Đứa con trong bụng ả…

Rốt cuộc là của ai ?”

 

Vừa , Giang Liêm phá lên , tiếng khản đặc, chứa đầy giễu cợt và điên loạn.

Giang Liêm ngặt nghẽo một hồi lắc đầu, giọng đầy châm chọc:

 

“Biết tại phụ của ả chịu để ả hạ trắc phi ?

Vì hồi nhỏ, ả từng thương trong lúc luyện múa.

Đại phu — cả đời thể sinh con.”

 

“Phụ chuyện, sợ con gái buồn khổ nên giấu nhẹm suốt bao năm.

Đến khi bản vương tới phủ Tô tướng cầu hôn, còn kịp mở miệng chuyện tư tình với ả, Tô Tương cảm kích rơi nước mắt mà gật đầu đồng ý,

Còn hứa sẽ đưa theo vài tiểu xinh của hồi môn, để , nếu con thì sẽ chọn một đứa mà nhận con nàng.”

 

Nói xong, Giang Liêm điên dại thêm trận nữa, đến mức cả khụy xuống đất, quỳ thẳng tại chỗ. 

 

mà… ha ha…

Tiểu mới thai, ả g.i.ế.c chết!

Thật ngu, ngu đến nực dễ sai khiến đến kỳ lạ.

Chỉ cần bản vương lệnh,

Không cần là ai — ả đều thể dụ xuống vũng bùn.

Cũng uổng công bản vương mấy năm qua tốn tâm tư.

Nếu ả, lấy lắm đồng bọn xuống suối vàng cùng thế !”

 

Hắn xong, mấy quỳ cạnh đều c.h.ế.t lặng, ánh mắt trừng lớn đầy kinh hoàng.

 

Ngay đó — như bừng tỉnh khỏi cơn mê — tất cả đồng loạt vùng khỏi tay thị vệ, lao đến đ.ấ.m đá Giang Liêm túi bụi, đ.á.n.h gào lên c.h.ử.i rủa.

 

Giang Liêm vốn thương nặng, giờ loạn cước giáng lên , m.á.u miệng phun , ngất lịm tại chỗ, còn động đậy.

 

Thị vệ một phen vất vả, mới kéo đám , lôi hết khỏi chính điện.

 

Còn , bình phong, chỉ thấy dần trở nên mềm nhũn, từng đợt choáng váng vô lực ập tới.

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Hai chân bủn rủn, kịp giữ thăng bằng, chỉ đành buông sụp xuống đất.

 

Loading...