Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:19:23
Lượt xem: 691

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Uyển Mị, ngươi đường đường là Trắc phi của Hiền Vương mà! 

Giang Liêm tuy chẳng gì, nhưng chỉ mỗi ngươi là xem như bảo vật. 

Ngươi và từng thề non hẹn biển, đời kiếp chỉ duy nhất một đàn ông là thôi ?

 

Vậy… chuyện thấy là gì?

 

Lẽ nào… ngươi từ bỏ hy vọng Giang Liêm cứu

Trong đầu chỉ còn mỗi một ý nghĩ — bằng giá đứa con, sống sót thêm mười tháng là đủ?

 

Trong mười tháng , rốt cuộc ngươi nghĩ sẽ xảy điều gì? 

Là cái gì khiến ngươi nhẫn tâm đến , chấp nhận cái chuyện dơ bẩn nhất mà nữ tử đời đều khinh rẻ?

 

Còn nữa, còn nữa… còn cái tên Lữ thái y .

Giữa lúc như thế , ngươi cũng thể cái trò ư? 

 

Một lúc , khi hai đó xong công chuyện, Tô Uyển Mị mới vội vàng liếc cửa phòng giam, hoảng hốt kéo áo che ngực, co hai chân che đôi chân nõn nà, vuốt tóc, lặng lẽ tấm chăn như từng chuyện gì xảy .

 

Còn Lữ thái y, gần như trong nháy mắt khôi phục bộ dáng nghiêm cẩn thường ngày, biểu cảm gợn sóng, thong thả buộc dây lưng, kéo quần… như thể chẳng qua là một cái chẩn mạch kéo dài hơn bình thường mà thôi.

 

Hắn mới tách khỏi Tô Uyển Mị, thì viên giám ngục — nguy thật đấy, suýt nữa thì hít ngược một lạnh.

 

Giám ngục mở khóa cho Lữ thái y, hai khách sáo vài câu, Lữ thái y lặng lẽ rời , thậm chí ngoái đầu lấy một cái.

 

Xem xong một màn "hảo hí kịch", Giang Chẩn mới lấy vải phủ cái lỗ nhỏ mái ngục, đó lặng lẽ dắt xuống. 

Làm hoàng đế mà cũng chịu khó trèo nóc nhà khoét ngói thế , thật đúng là một hai.

 

Vừa chạm đất, một ám vệ chạy tới bẩm báo: Lữ thái y về Thái Y Viện, cũng về phủ, mà lập tức lên kiệu thẳng phố. 

Giang Chẩn lập tức lệnh: từ giờ trở , bất kể , ám vệ đều bám sát rời.

 

Về tới cung bao lâu, đến báo:

Lữ thái y một chiếc kiệu vải mộc, cửa kiệu cắm một nhành trúc, men theo đường kinh thành lượn qua mấy phủ lớn, cuối cùng — dừng ở Hiền Vương phủ.

 

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tên Lữ thái y ... lá gan cũng to thật!

Dám đường hoàng vác mặt đến Hiền Vương phủ, sợ Giang Liêm c.h.é.m thành thịt vụn ?

 

Mà Tô Uyển Mị… nàng rốt cuộc tin tức gì quan trọng đến mức, cam tâm dùng thể của để đổi lấy, nhất định truyền ngoài?

 

31.

Ta thật sự hành vi của Tô Uyển Mị cho buồn nôn.

Cả ngày hôm đó, cứ cảm giác như ai nhét cổ họng một muỗng ruồi sống, ngọ nguậy mãi nuốt nổi, ăn gì cũng chẳng vô. 

Thế là cứ thế bẹp long sàng, uể oải phí hoài cả nửa ngày trời.

 

Tối đến, Giang Chẩn xử lý chính sự xong trở về, thấy như một cái xác hồn, thì khẽ bật mấy tiếng, xuống bên cạnh.

Ta gối đầu lên đùi , liền tháo búi tóc của .

Cung nữ dâng lên một chiếc lược, Giang Chẩn nhận lấy, nhẹ nhàng, từng chút một chải tóc cho .

 

Tay mềm, động tác cực kỳ chậm rãi, cứ như sợ đau.

 

Nếu đời chẳng còn sóng gió, thật cứ để chải mãi như , đừng bao giờ dừng

Trước , khi còn ở phủ Quốc công, phụ cũng từng — chải tóc cho mẫu

Cứ thế… chải đến tận lúc bạc đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngu-thuy-tram-luu/chuong-44.html.]

“Thanh Giản, ở đây một sợi tóc bạc, nàng trẫm nhổ giúp ?”

 

thật là… chải một cái, chải tới bạc đầu.

Bạc ở đây, là một sợi tóc trắng thật sự.

 

Ta khẽ chu môi, thì thầm với Giang Chẩn:

 

“Giang Chẩn, ngày mấy truyện truyền kỳ, trong đó nam nữ tài tử đều dịu dàng thâm tình, ý hợp tâm đầu… 

Sao đến lượt chúng , giống như hai đứa trẻ mãi chịu lớn ?”

 

Khóe môi Giang Chẩn cong lên một nụ nhàn nhạt, nhẹ nhàng nâng đầu đặt khuỷu tay , cúi xuống chạm nhẹ chóp mũi , hỏi ngược :

 

“Tiểu Thanh Thanh hỏi trẫm như thế, là một đứa trẻ con ?”

 

Ta ngẫm nghĩ một chút, gật đầu — lắc đầu.

 

“Muốn chứ… cũng sợ… 

Sợ sẽ thích một con gái trẻ con, nhõng nhẽo.”

 

Giang Chẩn xong, nét nơi khóe môi càng rõ rệt, đến mức hai lúm đồng tiền cũng lún sâu thêm một phần.

 

“Thanh Giản đừng lo chuyện đó, điều trẫm thích nhất chính là cái vẻ trẻ con của nàng.”

 

Vừa , cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi , đó áp trán trán , ánh mắt lặng lẽ thật sâu — như đang ngắm bóng dáng phản chiếu trong đáy mắt .

 

“Bởi vì… trẫm cũng là một trẻ con. 

Với thiên hạ, trẫm là hoàng đế — nghiêm nghị, độ lượng, khiến vạn dân khuất phục. 

mặt Thanh Giản, trẫm chỉ là Giang Chẩn.

 

Chỉ cần nàng vẫn thích cái tính trẻ con của trẫm, thì trẫm sẽ cứ mãi là như

Dù mai chúng già, trẫm vẫn đứa trẻ già của riêng nàng.”

 

Ta ngắm Giang Chẩn mặt, nhịn liền khẽ ngẩng đầu, hôn một cái. 

Đầu ngón tay lướt qua vành tai mềm của , khẽ , cũng nghiêm túc :

 

“Ta thích đứa trẻ Giang Chẩn … thích.”

 

Giang Chẩn đáp , mà cái vẻ trẻ con càng hiện rõ hơn, khẽ cào cào cằm , nhăn mày trách móc:

 

“Tiểu Thanh Thanh, nàng biệt danh nào dành riêng cho trẫm

Cứ gọi cả họ tên, Giang Chẩn, Giang Chẩn… xa cách quá thôi.”

 

“Vậy… gọi là Nhị ca nhé? 

Hồi nhỏ chơi cùng vẫn gọi thế mà.”

 

Giang Chẩn , vẻ ý, liền cầm lấy chiếc lược, nhẹ nhàng gõ lên đầu một cái. 

Ta ôm đầu tỏ vẻ đáng thương, môi chu , lầm bầm nhỏ:

 

“Ta chỉ thích gọi là Giang Chẩn thôi. 

thiên hạ , gọi thẳng tên như thế… cũng chỉ .”

 

 

Loading...