Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:16:33
Lượt xem: 774
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta lặng lẽ gật đầu, cảm thấy chẳng còn sức để thêm gì nữa.
cuối cùng, vẫn nhịn mà lên tiếng hỏi:
“Thái y… về ?
Nói ?”
Giang Chẩn thở dài, lắc đầu đáp:
“Về . Nói là đúng là bắt mạch hỉ, nhưng thai tượng rõ ràng.
Cần theo dõi thêm vài nữa mới xác định chắc .”
Dù trong lòng sớm đoán sẽ là kết quả , vẫn cam lòng, gắng hỏi thêm một câu:
“Thật sự sai ?
Có khi nào… thái y chẩn đoán nhầm ?”
Giang Chẩn lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy phiền muộn:
“Là Lữ thái y chẩn mạch.
Ông là chăm sóc sức khỏe cho Thái hậu bao năm nay, nổi tiếng trong cung là mát tay về phụ khoa, nếu đến ông mà còn chẩn sai thì chẳng còn ai chẩn đúng nữa.”
Tim nặng trĩu, trong n.g.ự.c như luồng ngột ngạt đang cuộn lên, xua .
Ta đưa tay hất đổ bộ bát đĩa mặt, ngửa tựa hẳn lưng ghế, cả như hút cạn khí lực.
Giang Chẩn thấy như , cuối cùng cũng dậy, bước đến bên , nhẹ nhàng nâng mặt lên, hai tay khẽ véo lấy má như dỗ dành một đứa trẻ:
“Thanh Giản, đừng lo đến .
Cùng lắm cũng chỉ là một cái thai, nó tuyệt đối thể là bùa hộ mệnh của nàng .
Hơn nữa… hôm nay biểu hiện của nàng , nhiều điểm đáng nghi.”
“Đáng nghi chỗ nào, mà nhắc mãi thôi?”
Nghe hỏi, Giang Chẩn khẽ nhướng mày, bật đầy ẩn ý, đưa tay cốc nhẹ mũi một cái:
“Những cái tên nàng khai hôm nay đúng.
Toàn bộ những đó, ai khả năng cấu kết với Hiền Vương cả.
Rõ ràng… là nàng cố ý cho nàng .”
Cố ý cho ?
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Dùng vẻ điên dại, tuyệt vọng đến xé tim mà diễn?
Trời ơi…
Nữ nhân … đến cùng là bao nhiêu tâm cơ thâm sâu?
Bao nhiêu lớp mặt nạ? Bao nhiêu tầng tính toán?
Chỉ nghĩ đến thôi… rùng lạnh gáy.
28.
Đêm đó, và Giang Chẩn đều mất ngủ.
Hai đứa cạnh giường, vai kề vai, mắt chăm chăm lên đỉnh màn, ai câu nào.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng nhịn nữa, bật dậy khỏi giường, sang gào lên với Giang Chẩn:
“Giang Chẩn! Ta đói !”
Giang Chẩn cũng lật dậy, chằm chằm thẳng:
“Trẫm cũng đói.”
“Ta uống cháo thịt.”
“Trẫm ăn bánh chẻo nhân thịt dê.”
Chúng liếc một cái, đồng loạt đầu ngoài, đồng thanh hô:
“Người !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngu-thuy-tram-luu/chuong-40.html.]
“Người !”
Nửa canh giờ , như ý, bát cháo thịt nóng hổi trong tay, húp một ngụm mà thấy mãn nguyện vô cùng. Còn Giang Chẩn thì cũng mang bánh chẻo tới. Ta mà thèm nhỏ dãi, liền mặt dày đòi chia cho một cái.
Không ngờ, Giang Chẩn cho hẳn ba cái! Ha ha ha!
Ăn xong bữa khuya, hai đứa … đầy bụng, càng ngủ nổi.
Ta vật , ôm bụng ngẩn — thể tin nổi, mới chỉ sống vài ngày mà thể vì ăn quá no mà thấy khó chịu.
Hồi còn ở Phật đường trong phủ Hiền Vương, nếu đêm ngủ , cả một đêm dài sẽ đói đến quặn ruột, cồn cào như ai đang moi cả tâm can mà giày vò.
Ta cúi đầu, khẽ vỗ vỗ cái bụng no căng của , trong lòng chợt cảm thấy — khẩu vị của con , cũng giống như vận mệnh … thật đúng là khó lường, xoay chuyển bất ngờ.
Giang Chẩn thấy vỗ bụng, bỗng bật khúc khích.
Ta ngẩng đầu lên, với vẻ khó hiểu.
Hắn :
“Chắc nàng đang nghĩ mấy chuyện ngốc nghếch gì đúng ?”
Ta há miệng định phản bác, nhưng nghĩ kỹ … đúng là nghĩ linh tinh thật.
Giang Chẩn thấy cãi mà chẳng tìm lý do, vẻ mặt ngẩn ngơ, liền càng to hơn.
Hắn lắc đầu, đến độ ôm cả bụng, lưng cũng thẳng nổi nữa.
Ta quá đà, trong lòng chút khinh thường, bèn chỉ tay mà :
“Chàng cũng còn nhỏ nữa, hoàng đế mấy năm , vẫn còn trẻ con như hồi nhỏ ?”
Giang Chẩn lau nước mắt , khẽ thở một câu nhẹ nhàng:
“Trẫm cũng hiểu nổi… cứ mỗi ở bên nàng, là thấy như đứa trẻ.
Chuyện gì cũng trở nên buồn , cũng thấy đáng yêu…”
Một lúc lâu , Giang Chẩn cuối cùng cũng ngừng , dậy vẫy tay gọi .
Ta do dự, nhưng vẫn miễn cưỡng bước đến, lên đùi .
Hắn vươn tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của , ánh mắt tràn đầy ý dịu dàng:
“Càng ở bên nàng, trẫm càng thấy… đời uổng.”
Câu của Giang Chẩn sến đến mức khiến ngượng đỏ mặt, lập tức lấy tay che mặt .
Chúng cứ thế quấn lấy thêm một lúc lâu, chuyện trò lan man khắp trời nam biển bắc, những lời ngốc nghếch chẳng thể kể với ngoài.
Cuối cùng, những phiền muộn và lo lắng của ban ngày cũng dần dần vơi .
Rắc rối vẫn còn đó, nhưng giờ đây, đủ sức để đối mặt với nó.
Ngoài cửa sổ, đêm dần nhạt màu, tiếng côn trùng cũng nhỏ dần, chỉ còn sự yên tĩnh thanh thản lúc rạng đông.
Giang Chẩn khoác thêm cho một chiếc áo choàng, đột nhiên hỏi:
“Nàng … đến thiên lao, gặp Tô Uyển Mị thêm một nữa ?”
Ta hiểu gật đầu.
Cứ như một thế lực nào đó lặng lẽ thôi thúc — khiến kịp suy nghĩ, liền thuận miệng mà đáp ứng.
Giang Chẩn đưa cùng vài ám vệ thủ phi phàm, một chiếc kiệu nhỏ hết sức kín đáo, vội vàng tiến về thiên lao.
Viên giám ngục trực đêm nhận Giang Chẩn, suýt nữa thì hét lên vì hoảng, may mà trừng cho một cái sắc như dao, mới miễn cưỡng nuốt tiếng kêu ngược trong cổ họng.
Giang Chẩn dặn dò y đừng rầm rộ, chỉ cần dẫn đến phòng giam của Tô thị là .
Thiên lao về đêm còn lạnh hơn ban ngày mấy phần, khiến bất giác siết chặt áo choàng .
Với cái lạnh âm u, rét thấu xương , nếu chỉ mấy nhúm cỏ khô ban ngày từng thấy — thật chẳng Tô Uyển Mị lấy gì để sống sót qua từng đêm.
ngoài dự liệu của , nàng … ngủ đám cỏ .