Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-21 16:02:30
Lượt xem: 1,299

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn thì

Toàn ướt sũng, tóc tai rối tung, nước mắt rơi đầy nền gạch lạnh lẽo, mà Giang Liêm chẳng thèm liếc lấy một cái, chỉ lạnh lùng quát lớn, bảo lập tức lau khô vũng nước đất.

 

Cả một phủ Hiền vương to lớn như , mấy trăm kẻ hầu hạ, cứ nhất quyết bắt chính phi là tự quỳ xuống lau sàn. 

Ta cam lòng, định dậy nhưng Giang Liêm vung tay, tát thẳng mặt một cái.

 

Hắn lạnh giọng

“Nếu lau sạch, thì phép lên.”

 

Đêm đó, lâu, cũng đ.á.n.h nhiều

Ta hỏi , vì

cứ giày vò như

Nếu chán ghét đến thế, cùng hòa ly, thậm chí… cho một tờ hưu thư, chẳng lẽ cũng thể ?

 

Giang Liêm : Không thể.

 

Bởi vì là Hiền Vương phi do tiên hoàng đích chỉ hôn. 

Đời , nếu rời khỏi phủ Hiền vương thì chỉ thể đặt quan tài, khiêng qua cổng chính mà đưa .

 

Ta lóc van xin, : Hoàng thượng sẽ để tâm , sớm , là do bốc thăm mà thành hôn với

Giang Liêm đỏ bừng cả mắt, nổi trận lôi đình, đẩy ngã mạnh tấm bình phong phía .

 

Bức bình phong bằng lưu ly vỡ tan, từng mảnh văng khắp đất, cứa rách tay chân , m.á.u chảy loang lổ. 

 

Tô Uyển Mị chỉ xót cho tấm bình phong của nàng

Nàng tức giận đến mức, cuối cùng cúi nhặt một mảnh lưu ly nhọn, vung tay rạch một đường sâu lên gò má .

 

Máu tươi từ má rỉ xuống, uốn lượn như một dòng suối đỏ. 

Giang Liêm cúi sát bên tai , giọng lạnh như băng:

 

“Văn Thanh Giản, điều một chút. 

Nếu ngươi chịu đựng sự giày vò thế ngày qua ngày, thì nhất tự kết thúc .”

 

theo ý .

 

Những đòn tra tấn đều chịu, mà chịu thì là suốt ba năm nhẫn nhịn.

 

Ta thể ngang mà rời khỏi phủ Hiền vương.

 

Bởi nếu thế cha sẽ đau lòng nhường nào. 

Các tỷ tỷ của … suốt đời sẽ sống trong dằn vặt vì gian lận khi bốc thăm năm

Và Xuân – Hạ – Thu – Đông của , còn tìm cho các nàng một nơi chốn tử tế để nương nhờ.

Còn Giang Chẩn… nỡ rời xa Giang Chẩn.

 

4.

Không bao lâu trôi qua, kiệu nhỏ của Giang Chẩn cuối cùng cũng dừng

Lại một tiếng “kẽo kẹt” vang lên thật to, đ.á.n.h thức khỏi cơn mê man. 

Vừa mở mắt , liền thấy Giang Chẩn vẫn còn ôm chặt cùng ổ chăn trong lòng.

 

Ta luống cuống định dậy, nhưng Giang Chẩn phản ứng còn nhanh hơn, lập tức giữ lấy , giọng trầm khẽ vang bên tai:

 

“Không , trẫm đưa nàng xuống. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngu-thuy-tram-luu/chuong-4.html.]

Đừng động đậy, cẩn thận gió lùa.”

 

Ta đỏ mặt khẽ gật đầu. 

Giang Chẩn mỉm nhẹ một cái, chuẩn dậy.

 

dậy thất bại.

 

Chiếc kiệu quá nhỏ, cửa hẹp. 

Giang Chẩn còn kịp vững, ngã ngược trở , phịch xuống, phát một tiếng “kẽo kẹt” vang dội hơn lúc nãy.

 

Khoảnh khắc đó, chỉ âm thầm nghĩ, chắc kiếp hưởng lãng mạn thật .

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Sắc mặt Giang Chẩn phần ngượng ngập, liền đổi tư thế, ôm như ôm một đứa trẻ, thẳng bế khỏi kiệu, đưa một căn phòng chuẩn sẵn.

 

Nơi rõ ràng là chỗ sắp đặt từ , bằng thì ở Trường An, kẻ điên nào giữa tháng Sáu đốt lò sưởi, khiến cả gian phòng nóng hầm hập như cái lồng hấp .

 

Giữa gian phòng bên cạnh đặt một tấm bình phong, tấm bình phong là một bồn tắm đầy nước nóng đang bốc nghi ngút. 

Vừa trông thấy, lập tức nhịn nữa, hất tung chăn bông, ba bước thành hai, cởi sạch đống y phục ướt sũng , trần trụi chui luôn bồn, cả lẫn đầu ngập trong nước như một quả trứng luộc.

 

Nước nóng, nhưng dễ chịu lạ thường. 

Bao nhiêu dơ bẩn và lạnh giá còn sót từ hồ sen dường như đều xua tan. 

Thân thể nhẹ bẫng, đang định tận hưởng đôi chút thì bên tấm bình phong vang lên giọng Giang Chẩn:

 

“Đừng ngâm lâu, nơi là để giúp nàng xua lạnh, thể ở mãi trong nước .”

 

Đại lão lên tiếng, đành ngoan ngoãn lời.

 

Ta tháo hết trâm cài và vòng ngọc đầu xuống, cố gắng gỡ sạch đám rong rêu và bùn nhão còn bám trong tóc. 

Nước trong bồn sẵn hạt bồ kết, nhưng mùi tanh lạ từ đáy hồ vẫn tài nào rửa sạch nổi. 

Ta khẽ khổ, đưa tay lên ngửi cánh tay , cau mày :

 

“Giang Chẩn, giờ mùi như một con cá .”

 

Giang Chẩn ngoài tấm bình phong bật khẽ, giọng mang theo ý nhàn nhạt:

 

“Cá thì khuấy nước đục, nhanh rửa cho sạch

Nơi vẫn thật sự an , đợi đưa nàng thoát , lúc ngâm bao lâu cũng .”

 

Ta nhân lúc thấy, lén đảo tròn mắt một vòng, vội vàng lau khô , nhanh chóng y phục mới. 

Tóc vẫn còn ướt sũng, chẳng kịp xử lý. 

lúc trông thấy chiếc ống sậy vẫn còn lăn đất, bèn tiện tay nhặt lên, xoắn thành búi tóc tạm thời.

 

Vừa bước khỏi phòng, liền bắt gặp Giang Chẩn một bộ y phục mới tinh. 

Trường bào mùa hạ, đỏ thẫm như lửa, thêu hình song long quấn quanh bằng chỉ vàng, từng đường kim mũi chỉ đều tinh tế tuyệt mỹ. 

Trên , bộ y phục hề mang vẻ khoa trương, mà trái càng tôn thêm khí chất thanh nhã lạnh lùng. 

Gương mặt tuấn mỹ khó ai bì kịp kết hợp cùng dáng vẻ , thực sự khiến chỉ than một tiếng: đúng là phong thần tuấn lãng, tiêu sái bất phàm.

 

vấn đề là, thể cho ăn mặc hồn một chút ?

 

Y phục chuẩn cho chỉ là một chiếc váy lụa mỏng màu tro nhạt mà dân nữ bình thường cũng chê đơn điệu. 

Rốt cuộc là sợ đủ giống nha , sợ hầu mà tha luôn?

 

 

Loading...