Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-05-22 14:12:47
Lượt xem: 715

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lại đang nghĩ gì thế, trông mà tội nghiệp ?”

 

Giọng của Giang Chẩn vang lên từ xa, đầu thấy đang sải bước tới, trong thoáng hoảng hốt, suýt nữa trượt chân ngã khỏi giả sơn. 

Giang Chẩn giật , lập tức nhảy vọt lên núi, kịp thời nắm lấy tay kéo .

 

Ta ngượng ngập, lẩm bẩm cảm ơn, thu trở chỗ cũ, ôm gối lặng lẽ. 

Giang Chẩn nhíu mày một cái, đầu phất tay với đám phía

Đám cung nữ và thái giám hiểu ý, lặng lẽ lui , để gian riêng cho hai chúng .

 

Hắn xuống cạnh , từ trong tay áo lấy một chiếc túi gấm nhỏ, tinh xảo và gọn gàng, đưa tới mặt .

 

"Đây, mở xem thử

Cẩn thận chút, đừng hỏng đấy."

 

Ta hít sâu một , đón lấy túi gấm từ tay

Lúc , tim như đập dồn dập đến mức bật khỏi lồng ngực.

 

Trong túi gấm, là hai lọn tóc — một mềm mại, một cứng thô — buộc bằng sợi chỉ đỏ.

 

Là... tóc của hai

 

Giang Chẩn… chuyện từ khi nào ?

 

25.

"Giả sơn năm đó Giang Liêm cứu nàng, chính là ngọn

Sao một lẻn đến đây? 

Trong lòng nàng vẫn buông kẻ bạc tình ?"

 

Vừa hỏi, Giang Chẩn đưa tay kéo lòng. 

Ta tựa n.g.ự.c , lặng lẽ lắc đầu.

 

Hắn khẽ mỉm , cúi đầu bên tai :

 

"Thanh Giản, nàng lòng trẫm mà. 

Kết tóc phu thê, ân ái nghi kị, đời trẫm chỉ cùng nàng kết tóc phu thê, đầu bạc chẳng lìa xa. 

Vậy mà đến cả tâm sự trong lòng, nàng cũng chịu cho trẫm ?"

 

Một lời của Giang Chẩn, khiến hốc mắt bất giác nóng lên, cổ họng nghẹn ứ như mắc hòn đá, cất tiếng.

Ta nhẹ nhàng đặt lọn tóc kết trong túi gấm, áp chiếc túi lên n.g.ự.c , đầu , từng chữ từng lời hỏi khẽ:

 

"Vậy còn

Trong lòng thực sự buông con gái đa tình ?"

 

Giang Chẩn , mỉm dịu dàng như nước suối đầu nguồn, ánh mắt ôn nhu đến mức khiến tim run rẩy.

 

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

"Đã sớm buông

Nàng là Thanh Giản của trẫm, đáng thương, đáng quý đến … 

Trong lòng trẫm, còn chỗ cho khác ?"

 

"Giang Chẩn… 

Vậy thật sự phân rõ — giữa lòng thương hại và chân tình yêu thương?"

 

Nghe xong lời , nước mắt chẳng thể nào kìm nữa, cứ thế ào ạt trào , cần lý do, cần báo

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngu-thuy-tram-luu/chuong-35.html.]

Nỗi xót xa trong lòng khó mà diễn tả thành lời — như thể ba năm uất nghẹn, tủi nhục, tất cả đều vỡ oà trong khoảnh khắc .

 

Thế nhưng rõ, khiến chịu khổ suốt ba năm , xưa nay từng là Giang Chẩn.

 

"Giang Chẩn, thích

thương hại. 

Nếu chỉ thương xót thì quý phi gì nữa. 

Ta rời cung… về nhà."

 

những lời cứng đầu đến thế, nhưng thể thể khống chế, nhào lòng , hai tay ôm chặt lấy như sợ chỉ cần buông lỏng một chút thôi, sẽ rời .

 

"Thanh Giản… nàng phân biệt rõ, là thích, là cảm kích?"

Trong lòng , bật những tiếng nấc nghẹn ngào, thút thít, từng chút một khó nhọc đáp :

 

"Ta … là thích mà… 

Nếu thích … đêm qua chẳng ở trong cung… 

Ta chỉ là… chỉ là sợ… 

Sợ một ngày nào đó nghĩ thông suốt … đến cả một đêm như … cũng sẽ còn nữa…"

 

Cánh tay Giang Chẩn siết chặt quanh , kéo lòng như dung cả thể để che chở. 

Hắn khẽ hít một , giọng nghẹn , âm thanh run rẩy như cố nén:

 

"Thật là ngốc… 

Đến một ngốc như nàng còn hiểu lòng thì trẫm hiểu cơ chứ?"

 

Nói , cúi đầu xuống, đôi môi đặt lên búi tóc , ngừng run rẩy. 

Hắn cố kiềm chế để giọng run, nhưng cuối cùng vẫn nén mà nghẹn ngào:

 

"Thanh Giản… trẫm cũng thích nàng, thật lòng thích. 

Đừng những lời như thể ở , rời cung nữa… 

Trẫm sẽ đau lòng… sẽ đau đến chịu nổi…"

 

Vừa , siết chặt vòng tay hơn nữa, cổ họng phập phồng dữ dội, tấm lưng run lên như một chiếc lá, như thể đang dùng bộ ý chí của bản để kìm nén giọt nước mắt sắp rơi.

 

Hắn , với , từng áy náy, từng thương xót. 

Cũng từng trong lúc rối bời mà ôm lấy , như níu giữ chút ấm áp hiếm hoi giữa màn đêm mênh m.ô.n.g lạnh lẽo.

 

đêm ở phủ Hiền Vương, khi hồi tưởng thì mãi mãi thể quên giọt nước mắt rơi xuống giữa ấn đường của

Đời Giang Chẩn thấy bao nhiêu nữ nhân , nhưng chỉ duy nhất giọt lệ khiến tin tưởng — đó là chân tình.

 

, một đế vương nắm trong tay bốn bể sơn hà, thứ khao khát nhất tận sâu trong lòng chỉ là một tấm chân tâm.

Một trái tim đủ để Giang Chẩn đề phòng, nghi ngờ; một tấm lòng thể bao dung tật , thậm chí là cả những phút giây tầm thường, yếu đuối nhất của .

 

Văn Thanh Giản trong trí nhớ của , chỉ là một tiểu nha đầu ngây thơ hoạt bát, đơn thuần mà linh động, suốt ngày bày đủ trò tinh quái khiến đau đầu buồn .

 

từ rời khỏi phủ Hiền Vương, hình ảnh cô bé năm xưa trong ký ức còn là dáng vẻ hồn nhiên rực rỡ nữa. 

Nàng từng trải gió sương, chịu đủ khổ đau, mà cuối cùng vẫn giữ sự sinh động , vẫn chân thật như xưa.

 

Nàng từng hành hạ đến nỗi gầy trơ xương, thế nhưng mỗi mở miệng chuyện, vẫn cái giọng ngang ngược chẳng nặng nhẹ, khiến nhịn mà bật .

Cuộc sống của nàng dường như chẳng còn chút hy vọng nào, nhưng nàng vẫn bình tĩnh kiên cường, rõ thiệt hơn, chẳng hề bi lụy.

 

 

 

Loading...