Tô Uyển Mị cùng đám của nàng từ đó còn dám đ.á.n.h nữa, e sợ ngoài thấy thương tích .
nàng cũng vì thế mà buông tha.
Ta vẫn ép ở căn Phật đường, vách vỡ, cửa hỏng, thường ngày ăn mặc thiếu thốn.
Loại như Tô Uyển Mị, tâm tư khéo léo, đầu óc tinh tường, đương nhiên cũng bày ít cách hành hạ mà để dấu vết.
Chẳng hạn như gần đây, nàng đặc biệt thích ném xuống hồ sen, sai dọc bờ, xua đuổi cho lên bờ.
Đợi đến khi vùng vẫy chỉ còn thoi thóp một , mới cho lôi lên.
Tâm địa độc ác như thế, thật sự là trời dung, đất tha.
cả, , Văn Thanh Giản, c.ắ.n răng chịu đựng, coi như luyện kỹ năng bơi lội.
Nói thêm một câu cho vui, lúc đó thật ngờ, về thật sự nhờ khả năng bơi giỏi luyện từ những ngày đó mà lật đổ Tô Uyển Mị.
đó là chuyện .
Trong lòng Tô Uyển Mị chắc hẳn cũng đang hối hận lắm, năm xưa đủ tàn nhẫn, nhân lúc phụ còn vô quyền vô thế mà trừ khử cho sớm.
Bây giờ, phủ Sở Quốc công đang ở thời điểm rực rỡ huy hoàng, bao ánh mắt đều đổ dồn lên —một Vương phi danh chính ngôn thuận— ngấm ngầm g.i.ế.c , còn dễ dàng như nữa.
Ta nghĩ, tất cả những đổi chắc là nhờ Giang Chẩn cả.
Hắn quả nhiên từng quên .
Những ngày sống trong phủ Hiền vương vẫn thể gọi là dễ chịu, nhưng dù khổ cực thế nào, cũng bằng tâm tình nhung nhớ mỗi khi gặp .
Ta vốn dĩ là một con thiêu bẩm sinh, kịp rõ lòng nghĩ gì, liền kịp chờ đợi, bay đến bên .
Ta lúc gặp , bản sẽ bao nhiêu dũng khí.
Có lẽ… cũng thể giống như Tô Uyển Mị, một đêm để tất cả thứ đều diễn mơ hồ, cuốn trôi trong hồ đồ và khao khát.
Dù đối với chỉ là lòng thương hại, chỉ xem là chốn tạm nương náu cho nỗi cô đơn trống rỗng trong lòng , chỉ cần một đêm như thế, cũng thể cam lòng mà hóa thành tro bụi.
Giang Chẩn, từ lúc “Hãy đợi ”—ngoài việc đợi , thật sự còn thể gì khác nữa.
Năm đó, đến ngày giỗ của cô cô, trong cung sớm sai đến phủ Hiền vương chuẩn chu đáo, định cho cung tế bái.
Giang Liêm nay là ngoại thần, thể tùy tiện hậu cung, cũng tiện cho , đắn đo mãi, cuối cùng đành sai một đám tâm phúc của Tô Uyển Mị bám sát rời, vẫn để cung tế lễ.
Khi trở tẩm cung của cô cô, chỉ cảm thấy cảnh còn đây mà khác xưa.
Đám nha thể theo nội điện, cung nữ chặn ở ngay cửa cung.
Ta hất tay gạt hết đám tay sai của Tô Uyển Mị, một bước qua ngưỡng cửa, bên trong điện.
Cảm giác đầu tiên là: chốn thâm cung , cảm thấy tự do, nhẹ nhõm đến lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngu-thuy-tram-luu/chuong-23.html.]
Ta quỳ linh vị của cô cô, cung kính dập đầu ba cái.
Vừa dậy, bên tai bỗng vang lên một tiếng gọi xa lạ mà quen:
“Thanh Thanh!”
Ta xoay — là mẫu , là đại tỷ, là nhị tỷ.
Ba họ chỉ trong chớp mắt nhào tới, ôm chặt lấy , vòng tay dường như gói cả lòng.
Sau lưng các nàng, Giang Chẩn lặng lẽ đó, ánh mắt mang theo nụ , nhưng trong đáy mắt ngập tràn xót xa.
Không qua bao lâu, mẫu và các tỷ tỷ mới miễn cưỡng buông tay .
Mẫu nhẹ nhàng đẩy một cái.
Ta rốt cuộc cũng kiềm nén nữa, vén váy chạy nhào lòng Giang Chẩn — nơi mà sớm dang rộng cánh tay, lặng lẽ chờ .
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thời gian vô tình. Vận mệnh trêu ngươi.
Quay đầu , từng quen từ thuở thiếu niên, cuối cùng trở thành thể nào quên.
17.
Ta bỗng nhớ một buổi trưa mùa hè thuở bé, lúc tham ngủ, các tỷ tỷ khúc khích gọi dậy.
Khi , đôi mắt còn mơ màng ngái ngủ, các tỷ đút cho từng thìa chè đậu xanh bách hợp mát lạnh.
Nắng hè chói chang, oi ả ngột ngạt, nhưng vị ngọt mát nơi đầu lưỡi, thấm tận cổ họng, khiến chỉ nhắm mắt mà thở dài khoan khoái, bao mỏi mệt cũng tiêu tan như khói.
Mà vòng tay của Giang Chẩn, chính là một thìa chè đậu xanh mát lạnh giữa ngày hạ dữ dội.
Những năm tháng sống trong phủ Hiền vương, những ngày lo lắng đề phòng, những vết thương khắc sâu ký ức…
Giờ đây, đều đang tan dần , trong vòng ôm dịu dàng của Giang Chẩn.
Thời gian từng đối xử dịu dàng với , nhưng ít nhất, vẫn còn Giang Chẩn tin , nhớ đến , xót thương cho .
Hắn như sợi tơ nhện rủ xuống từ vực sâu — mỏng manh, nhưng là hy vọng duy nhất để thoát khỏi địa ngục.
Giang Chẩn chút run rẩy, ôm thật chặt lòng, tay khẽ vuốt ve mái tóc , như thể chờ đợi khoảnh khắc từ lâu .
Chỉ trong chớp mắt, như kéo về những tháng năm còn thơ dại — khi , giữa và Giang Chẩn luôn tồn tại một thứ ăn ý kỳ lạ.
Lúc nghịch ngợm, hai đứa luôn nghĩ trò giống ; đến khi mắng, chẳng hẹn mà đồng cảm, cùng chịu trận.
Mà giờ đây, cái ăn ý thuở niên thiếu , bỗng một nữa trỗi dậy trong tim , đập rộn ràng cách nào ngăn .