Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-05-21 16:53:21
Lượt xem: 877

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa ngó đầu thì tim suýt rớt xuống đất.

Giang Liêm phát hiện chiếc kiệu nhỏ, lúc đang cho lục tung cả vương phủ để tìm dấu vết.

 

Nếu tìm cả nửa ngày , lỡ Giang Chẩn ngạt c.h.ế.t trong rương, thì cũng nên nữa.

 

Mà nếu c.h.ế.t thật, cũng là đáng đời!

 

Ngôi cửu ngũ chí tôn , chạy theo gian phu của Tô Uyển Mị?

 

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Người lấy chồng, mỗi ngày đều cầm tay nắm chân ân ái với phu quân, mà cái tên Giang Chẩn c.h.ế.t tiệt còn mặt dày chạy tận nội viện vương phủ để lén lút, đúng là…

 

Phải lôi ngoài, treo lên cổng thành, đ.á.n.h trống, loan tin khắp Trường An!

 

Tất nhiên, về mới , là đổ oan cho

Hắn chuyện mờ ám, càng gian phu của ai hết.

 

mà… nếu hôm đó Giang Liêm về trễ thêm một chút, cũng chắc Giang Chẩn còn giữ “ một trong sạch”.

 

, lúc đó… vẫn chỉ là một con cá bơn ngu ngốc.

Một con cá tự nguyện c.ắ.n mồi, sẵn sàng chui lên móc câu vì một ánh ướt át.

 

12.

Ta thấy đám còn lục đến Phật đường, vội vàng trở phòng, mở rương , ghé xuống dặn Giang Chẩn:

 

“Này! Giang Liêm bắt đầu lục soát cả phủ , ngươi nhất định chui đấy nhé!”

 

Ai ngờ cái tên thần kinh những cảm ơn, còn tức tối càu nhàu từ trong rương vọng :

 

“Gì mà với nọ! 

Văn Thanh Giản, giờ trẫm là hoàng thượng , đừng ăn hỗn hào với trẫm!”

 

Ta mà suýt ngất vì tức.

 

Tên trời đ.á.n.h , còn hổ ?

Nếu tiên hoàng ở trời linh, ắt giáng ngay một tia sét đ.á.n.h c.h.ế.t cho !

 

“Đồ Giang Chẩn khốn kiếp, ngươi nhỏ một chút cho nhờ!

Ngươi là hoàng thượng hả?

Hoàng thượng gì mà còn chui rúc trong rương của !

Giỏi thì tán tỉnh Tô Uyển Mị, giỏi thì tự lăn ngoài cho xem!”

 

Ai ngờ chọc trúng lòng tự ái của , thật sự cựa tính dậy!

 

Ta hoảng hồn, tay chân lập tức đè xuống, ép trong rương, đè lắp bắp cầu xin:

 

“Tổ tông ơi, đại gia ơi! 

Ngươi yên lặng chút ?

Để Giang Liêm mà thấy ngươi, giữ nổi cái mạng nữa!”

 

Giang Chẩn khựng một chút, bật một tiếng lạnh:

“Trẫm tin dám gì.”

 

Nghe câu đó, tức luôn , mắt đỏ hoe, tay vẫn ép chặt rương, nức nở gào lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-16.html.]

“Ngươi tin cũng , nhưng ơn tin một thôi!

Từ nhỏ đến lớn, từng lừa ngươi chuyện gì ?”

 

Không là lời của , là nước mắt của , là một chút lương tâm còn sót trong lòng Giang Chẩn rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

Tóm chịu yên lặng, thu , im trong rương nhúc nhích nữa.

 

Ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lập tức đóng nắp rương , nhưng khéo léo cố tình để thò một dải lụa ngoài, để chừa một khe nhỏ cho thở.

Ta ngạt thở một hoàng đế ở chỗ của .

 

Làm xong chuyện, lùi về giường đất, ôm lấy Đông Tuyết.

Nàng phát sốt từ đêm qua, cơn sốt vẫn hạ, vốn hứa sẽ ở bên trông nom, ai ngờ xảy chuyện

 

Vừa đút cho Đông Tuyết mấy ngụm nước, cửa phòng liền đá văng , cánh cửa rách nát cuối cùng cũng chịu nổi, phịch xuống đất, vỡ tan thành hai nửa.

 

Tô Uyển Mị mặt mày xám ngắt, dẫn theo một đám nha , rằng xông thẳng .

 

“Vương gia lệnh truy xét phủ, mong Vương phi thông cảm.”

 

Lời còn dứt, đám tay chân của nàng tản khắp phòng, biến cái phòng nhỏ thành chiến trường, ngóc ngách đều lật tung lên.

 

Ta cố tình liếc mắt đám , chỉ nhạt, nhẹ nhàng đặt bát nước xuống, từng bước một tới mặt Tô Uyển Mị.

 

“Vương gia đang tìm ai, trong lòng ngươi chẳng rõ rành rành ?

Cần gì giả vờ giả vịt, còn đến tận chỗ mà kêu bắt kẻ gian?”

 

Xưa nay, mặt Tô Uyển Mị, luôn như con chim cút co ro, nhưng từ khi Đông Tuyết nàng đ.á.n.h đến nỗi mặt mày bầm dập, còn nuốt trôi cơn giận nữa.

 

Từ ngày nàng nhập phủ, lui từng bước, nhẫn nhịn đến tột cùng, chỉ vì cố sống thêm vài ngày.

hôm nay— thể lui nữa .

 

Nếu giữ Giang Chẩn, thì…

Ta thật sự sẽ chôn cùng .

 

Tô Uyển Mị hờ hững liếc một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.

Rồi nàng quét mắt sang Đông Tuyết đang thiêm giường, đôi môi hồng mềm mại khẽ nhếch lên— tựa như ngay khoảnh khắc tiếp theo, nọc độc sẽ từ kẽ răng rỉ .

 

Ta vẫn im, lui nửa bước.

trong lòng thì sớm run như cầy sấy, chỉ là c.ắ.n răng mà gắng gượng, dốc hết sức lực trừng mắt nàng .

 

Tô Uyển Mị khẽ nâng tay, nàng cần mở miệng, đứa nha cận lập tức hiểu ý.

Nó tiến lên một bước,

 

Bốp!

 

Một cú đ.ấ.m mạnh như trời giáng giáng thẳng n.g.ự.c .

 

Trước mắt lập tức tối sầm, cả ngã nhào xuống ngay rương quần áo.

Phải mất một lúc lâu mới gượng một thở, c.ắ.n răng bò dậy, tay vịn lấy chiếc rương, ho rũ rượi ngừng.

 

Mà nghĩ kỹ cũng coi như là trong họa phúc.

Chỉ cần tiếp tục dựa cái rương , chúng sẽ thể nào mở kiểm tra.

 

Ngươi xem, đúng là một lạc quan yêu đời đến đáng thương đấy chứ.

 

 

Loading...