Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-05-21 16:44:47
Lượt xem: 1,100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cũng chính trong năm đính hôn với Giang Liêm, Giang Chẩn lập Thái tử.

 

Ta cung chúc mừng, bất ngờ phát hiện bên cạnh xuất hiện một thiếu nữ xinh từng thấy.

 

Nàng lớn hơn Giang Chẩn một hai tuổi, vóc dáng mảnh mai như liễu gió, dung mạo yêu kiều như đóa sen hé nở mưa. 

Giọng nhẹ nhàng như oanh yến, từng lời từng chữ đều mềm mại ướt át. 

 

Ánh mắt Giang Chẩn khi tràn đầy hình bóng của nàng, đến mức ngay cả bên cạnh—cũng chen nổi lấy một góc nhỏ.

 

Cô cô kéo , thì thầm bên tai:

“Cô gái đó tên là Tô Uyển Mị, là tiểu thư độc nhất của Tể tướng Tô gia.”

 

Đó là cuối cùng gặp Giang Chẩn khi xuất giá và cũng là duy nhất trong suốt quãng đời thơ bé, gặp rủ chơi cùng.

 

Trước mặt con gái đem lòng yêu mến, một Giang Chẩn nay trời sợ, đất sợ, bỗng bắt đầu sợ sẽ trở nên bẩn thỉu, sẽ trở nên thô lỗ.

 

Lúc cô cô đang trò chuyện với Tô Uyển Mị, Giang Chẩn kéo sang một bên, vẻ mặt căng thẳng khác hẳn thường ngày. 

Hắn dúi tay một chiếc túi thơm, trong đó là một chiếc trâm phượng nhỏ xíu bằng vàng chạm lụa.

 

Tuy nhỏ, nhưng vô cùng tinh xảo, từng sợi kim tuyến tỉ mỉ đan thành hình một tiểu phượng hoàng, trong mỏ còn ngậm một viên minh châu tí xíu lấp lánh.

Giang Chẩn , mẫu thiết kế là do tự tay vẽ, lén nhờ Ty Tư Trân chế tác riêng cho .

 

Ta xong chỉ lắc đầu.

Chuyện chẳng đúng là điều cô cô lo lắng

Chuyện nam nữ tư tình. 

vì Tô Uyển Mị, Giang Chẩn bất chấp tất cả, liều một phen.

 

Hắn nhờ âm thầm chuyển chiếc trâm đến tay Tô Uyển Mị. 

Ta nhận lấy túi thơm, còn đùa với

“Tặng trâm phượng gì? 

Đây là thứ chỉ Hoàng hậu mới phép cài lên tóc đấy.”

 

Giang Chẩn , ánh mắt nay vốn tinh quái bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc:

“Sau khi đăng cơ, nàng đầu tiên cài trâm phượng .”

 

Ta thật sự khâm phục dũng khí và quyết tâm của Giang Chẩn. 

Vì tình bạn từ nhỏ giữa hai đứa, vì cái thứ tình cảm “cá mè một lứa” , do dự gì, lập tức nhận lời giúp.

 

Khi , chờ một gốc lê đang nở trắng hoa, đón Tô Uyển Mị ngang, ngăn nàng

Ta trao túi thơm cùng lời nhắn của Giang Chẩn cho nàng.

 

Những cánh hoa lê trắng muốt rơi lả tả như tuyết, phủ kín lên tóc, lên mặt nàng. 

Khuôn mặt Tô Uyển Mị đỏ bừng, nàng do dự hồi lâu cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy chiếc túi thơm .

 

Khi , nàng còn mỉm với , dịu dàng :

“Muội Thanh Giản, cảm ơn .”

 

Ta thật sự tin lời cảm ơn đó là xuất phát từ tấm lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ngu-thuy-tram-luu/chuong-11.html.]

Giống như lúc , thành tâm nghiêng mối tình đơn phương với Giang Liêm, cũng chân thành chúc phúc cho Giang Chẩn— bạn từ nhỏ mà quý mến và tình yêu của với Tô Uyển Mị.

 

Tất cả đều trong sáng, đơn thuần.

 

về mới hiểu, lòng vốn chẳng đơn giản như lòng năm đó.

 

9.

Năm , thành Trường An chẳng khác nào ao cá lớn nhất thiên hạ.

 

Tất cả nam nữ thành trong thành, bất kể xuất tuổi tác, đều như những con cá bơn bơi lẻ loi trong ao. 

Mỗi ngày, ai cũng lượn quanh trong cùng một mặt nước, thi thoảng phun một bóng nước, quẫy một cái đuôi, mong ngày gặp nửa cùng tương hỗ, sống c.h.ế.t —một mối duyên nước đậm sâu.

 

Chúng —những con cá bơn ngây ngô, trong sáng, mang theo chút thẹn thùng xen lẫn dại khờ— từng nghĩ rằng ngoài ao cá còn một thế giới khác.

Mà trong thế giới , để bắt một con cá bơn, cần phun bóng vẫy đuôi gì cả. 

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ở nơi đó, hai thứ mà cái ao đơn thuần của chúng hề , đó là: lưỡi câu và mồi nhử.

 

Từng lúc, cả và Giang Chẩn đều ngây ngô tin rằng, gặp “nửa còn tuyệt vời nhất” trong thiên hạ.

Nào , hai con cá ngốc là chúng , chỉ là vui vẻ c.ắ.n mồi, tự nguyện treo lên lưỡi câu của khác, mà chẳng hề bản rơi cái bẫy giăng sẵn từ lâu.

 

Hồi tưởng chuyện xưa, chỉ thể thở dài một câu:

 

“Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc.” – "Người chẳng cá, cá vui thế nào?"

 

mà vui thì cũng trả giá.

 

Khoảnh khắc mở mắt , nhận chẳng đang bơi tự do trong ao, mà thực chất đang thớt, chờ chặt xuống—thật sự là một hồi chấn động khiến tim gan lạnh toát.

 

Tô Uyển Mị, chính là giỏi giăng câu nhất bên bờ ao .

 

Phải , nàng là một nữ nhân chí khí và tham vọng lớn, rõ bản là con một của Tể tướng Tô, tuy sinh mang nữ nhi, nhưng từ nhỏ quyết tâm xuất đầu lộ diện, rạng rỡ tông môn, khiến phụ nàng ngẩng đầu hãnh diện triều đình.

 

Mà chí hướng của nàng cũng rõ ràng đến thể rõ hơn:

Làm. Hoàng. Hậu.

 

Chính vì khát vọng đó, nàng học thi họa ca vũ, cầm kỳ thư họa bỏ sót thứ nào. 

Để luyện điệu “kinh hồng vũ” lay động lòng , nàng ngày ngày ép gân rèn cốt từ tấm bé, từng than lấy một lời.

 

Với sự nỗ lực , khi nàng trưởng thành, quả nhiên danh tiếng vang dội khắp kinh thành, Trường An bao nhiêu công tử thế gia đều đổ rạp tà váy của nàng, chen mà c.ắ.n lấy mồi câu.

 

Tô Uyển Mị đám cá bơn thường hạng .

Nàng chỉ kiên nhẫn chờ đợi. 

một ngày, nàng tin một con cá bơn tên “Giang Chẩn”, tiên hoàng dán nhãn “Thái tử”.

 

Thế là, nàng ung dung vung cần.

Một cú vung, nhẹ nhàng nhưng chuẩn xác, nàng liền câu ngay, con cá tên Giang Chẩn, mà là con cá đóng dấu “Thái tử” .

 

Và đó mới là con mồi nàng .

 

 

Loading...