NGỌC TÚC - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:10:02
Lượt xem: 2,957

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt nàng trừng trừng như muốn róc da ta.

 

“Phu quân ngươi nhận ngươi? Vậy sao không làm chuyện phòng the?”

 

Ta lùi một bước, lưng tựa vào lan can, lạnh nhạt nói:

 

“Lý Tiểu thư vẫn chưa xuất giá, sao lại dám hỏi han chuyện khuê phòng vợ chồng người khác thế?”

 

Mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt vượt qua ta, nhìn về phía sau lưng.

 

Chợt, nàng ta nắm tay ta, hốt hoảng la lên:

 

“Tẩu tẩu, không được mà!”

 

Ta lập tức hiểu nàng muốn giở trò gì.

 

Liền phản tay kéo mạnh, để chính mình ngã xuống hồ nước.

 

Khi còn ở Tống phủ, ta từng thấy không ít thủ đoạn tranh sủng kiểu đổ vạ này.

 

Lão gia Tống phủ tính tình lăng nhăng, thiếp thất đến bảy tám người, chưa kể các a hoàn nửa đẩy nửa kéo mà thành thông phòng.

 

Chỉ cần Lý Uyển Từ nắm tay ta, ta đã biết chắc: Thẩm Yến Xuyên đang đứng sau ta.

 

Mánh khóe “đẩy người xuống nước”, tuy tầm thường…

 

Nhưng lại hữu hiệu.

 

Ta giả vờ không biết bơi, vùng vẫy vài cái, lập tức có người nhảy xuống cứu.

 

Lên bờ, ta khóc thảm thiết.

 

Lý Uyển Từ đứng chếc trân tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.

 

Ngay khoảnh khắc Thẩm Yến Xuyên khom người xuống, ta liền nhào vào lòng hắn.

 

“Phu quân…”

 

Hắn không tỏ ý phản cảm, ta liền òa khóc lớn hơn.

 

Dù sao trong tranh đấu nội trạch, ai khóc thảm hơn, người đó càng chiếm lý.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thẩm Yến Xuyên dịu dàng vỗ lưng ta.

 

Ta vừa nức nở vừa không quên nói đỡ cho Lý Uyển Từ:

 

“Phu quân đừng trách biểu tiểu thư, nàng ấy không cố ý đâu…”

 

“Ngươi…” – Lý Uyển Từ cứng họng, nói chẳng nên lời.

 

Thẩm Yến Xuyên khẽ cười, trong mắt mang chút hàm ý, giọng ôn hòa:

 

“Phu nhân, gió ở đây lớn, coi chừng cảm lạnh. Ta đưa nàng về phòng, được không?”

 

“Được.”

 

Trên đường trở về, ta vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Yến Xuyên không rời.

 

Khóe mắt ta thấy rõ – Lý Uyển Từ giận đến giậm chân thùm thụp.

 

05

 

Ngày hôm sau, nhị phu nhân Thẩm gia dẫn theo Lý Uyển Từ tới xin lỗi.

 

Thẩm Yến Xuyên cố ý dặn người trì hoãn, hai canh giờ sau mới sai người ra từ chối.

 

Hai người họ phải đứng dưới nắng trưa chói chang, suýt nữa bị phơi nắng đến ngất xỉu.

 

Tiểu Đào nói:

“Tiểu thư không tận mắt thấy thôi, chứ mặt mũi Lý Uyển Từ lúc ấy trắng như ma vậy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ngoc-tuc/3.html.]

Ta không có lòng dạ nào mà tán gẫu chuyện đó, vì còn đang bận kiểm kê lễ vật hồi môn sau ba ngày cưới.

 

Thực lòng ta chẳng muốn quay về Tống phủ, nhưng Tống phu nhân đã sớm sai người nhắc nhở, nói rằng ta mang danh nữ nhi Tống gia, tuyệt đối không được thất lễ, dù thế nào cũng phải về thăm nhà.

 

Thẩm Yến Xuyên bệnh nặng, không tiện đi lại, ta vốn định một mình quay về đối phó với đám yêu ma quỷ quái ở Tống phủ.

 

Vừa cùng Tiểu Đào bước ra khỏi phòng…

 

Thì thấy Thẩm Yến Xuyên đứng thẳng tắp giữa sân, như đang chờ người.

 

Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại:

“Phu nhân chuẩn bị xong rồi chứ?”

 

“Chuyện gì cơ?”

 

“Chẳng phải hôm nay nàng phải về thăm nhà sao?”

 

Lòng ta chợt run lên:

“Thế tử muốn cùng ta quay về?”

 

“Dĩ nhiên.” – khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhẹ nhạt.

 

Lên xe ngựa rồi ta mới biết, hóa ra hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ lễ vật, vốn định cùng ta về phủ.

 

Chúng ta đến Tống phủ, thì Tống Ngọc Uyển và Tạ Hoài Sơn đã ngồi ngay ngắn tại sảnh.

 

Hôn sự của họ đã định vào tháng sau, Tạ Hoài Sơn ra dáng một vị con rể tương lai đầy tự mãn.

 

Trong bữa cơm, Tống Ngọc Uyển ngồi bên phải ta, khẽ thì thầm:

 

“Đừng tưởng gả vào Quốc Công phủ là có thể vênh váo. Một ngày làm nô, cả đời làm nô. Thẩm Yến Xuyên chẳng những mù lòa mà còn là đồ yểu mệnh. Chút lễ mọn đó mà cũng định mua chuộc cha ta? Đừng hòng! Ngươi ấy à, rốt cuộc vẫn là mệnh tiện hèn thôi!”

 

Ta siết chặt bàn tay, định lên tiếng thì…

 

Thẩm Yến Xuyên bỗng nhướng mày nói giọng trào phúng:

 

“Tống đại nhân, có vẻ phủ quý cần đổi đầu bếp rồi.”

 

Hắn không hề gọi Tống đại nhân là “nhạc phụ”, ngữ điệu lạnh lùng, xa cách.

 

Cả bàn tiệc lặng ngắt như tờ.

 

Tống lão gia nghi hoặc hỏi:

“Thế tử, sao lại nói vậy?”

 

“Có lẽ là vì món ăn không hợp khẩu vị… nên mới không thể chặn được miệng tiểu thư Tống gia.”

 

Sắc mặt Tống Ngọc Uyển lập tức sa sầm.

 

Dù là thế tử sa cơ lỡ vận, thì cũng vẫn là thế tử, nàng ta không dám hé răng nữa.

 

Dùng bữa xong, ta bị Tống phu nhân gọi vào dạy dỗ một trận.

 

Đầu óc vốn đã choáng váng, vừa ra khỏi viện thì lại chạm mặt Tạ Hoài Sơn.

 

06

 

Hắn nhìn ta với vẻ mặt buồn bã, sầu muộn.

 

Ta chẳng muốn dây dưa với hắn, liền vội vã lách sang một bên.

 

Hắn bước tới chặn đường, nhét vào tay ta một miếng ngọc bội màu biếc trong suốt.

 

“Ngọc Túc, nếu sau này gặp chuyện khó khăn, cứ cầm ngọc này đến tìm ta.”

 

Ta dừng bước, nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ngươi muốn hại ta sao?”

 

“Hả?”

 

“Giờ ta là Thẩm phu nhân, nếu chuyện ngươi trao ta vật riêng bị người khác phát hiện, chẳng phải danh tiết ta sẽ mất sạch ư? Tạ Hoài Sơn, giữa ta và ngươi xưa nay vốn không có giao tình, về sau càng không nên có dây dưa.”

 

Loading...