NGỌC TÚC - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:08:30
Lượt xem: 2,741

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

03

 

Để thành toàn hôn sự này, chính Tạ Hoài Sơn là người đề nghị ta thay tiểu thư xuất giá.

 

Hắn nói: “A Túc và Ngọc Uyển có vài phần giống nhau, nếu cữu phụ nhận nàng làm nghĩa nữ, người ngoài tất nhiên không thể dị nghị.”

 

Chỉ một câu nói nhẹ bẫng của hắn… đã muốn ta chôn vùi nửa đời còn lại.

 

Ta vốn định từ chối, nhưng phu nhân dùng thân phận nô tịch của ta để uy hiếp.

 

Cứ giằng co mãi cũng chẳng có lợi gì cho ta, ta đành chấp thuận, nhưng đưa ra hai điều kiện.

 

Thứ nhất, ta phải được xóa bỏ thân phận nô tịch.

 

Thứ hai, sính lễ và hồi môn của ta phải theo đúng tiêu chuẩn của Tống Ngọc Uyển, không được thiếu dù chỉ một gánh.

 

Lão gia đồng ý. Ông nhìn ta, ánh mắt như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.

 

Nhưng ta đã chẳng còn muốn nhìn ông ta thêm lần nào nữa.

 

Từ ngày hôm đó, ta đổi tên thành Tống Ngọc Túc, trở thành vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Thế tử phủ Quốc Công – Thẩm Yến Xuyên.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Từ khi quyết định gả vào Quốc Công phủ, ta đã âm thầm dò hỏi rõ ràng.

 

Việc Tống Ngọc Uyển không muốn xuất giá còn vì một lý do khác nữa.

 

Trong Quốc Công phủ này, có một con sói đội lốt người.

 

Chính là Thẩm Nhị lão gia, nhị thúc của Thẩm Yến Xuyên.

 

Khi tổ phụ Thẩm gia qua đời, để tránh cảnh huynh đệ tranh đoạt, đã chia của cải rất rạch ròi từ sớm.

 

Phụ thân của Thẩm Yến Xuyên kế thừa tước vị, vào triều làm quan. Còn nhị thúc thì kế nghiệp gia sản, giàu có một vùng.

 

Nhưng đáng tiếc, nhị thúc lại sinh ra hai đứa con chẳng nên thân, tiêu xài hoang phí, chỉ trong vài năm đã phá gần sạch sản nghiệp.

 

Nay nhị phòng của Thẩm gia đang dòm ngó đại phòng như hổ rình mồi, chỉ chờ Yến Xuyên tắt thở để cướp tước vị và tài sản.

 

Bởi vậy, con đường sống duy nhất của ta hiện giờ, là trước khi Thẩm Yến Xuyên qua đời, phải mang thai con của hắn, có con làm chỗ dựa, dù sau này có góa bụa, cũng có thể đứng vững trong Thẩm gia.

 

Khi ta đưa tay cởi đai lưng của Yến Xuyên, hắn lại tránh đi.

 

“Hôm nay phu nhân hẳn đã mệt rồi, nghỉ sớm đi.” – hắn đứng dậy, ôm chăn dưới chân giường sang nằm ở nhuyễn tháp bên cạnh.

 

Lần đầu chủ động, lại bị từ chối không chút lưu tình, ta hơi bối rối.

 

Lẽ nào hắn bệnh đến mức… không còn khả năng ấy?

 

Một bụng nghi vấn khiến ta trằn trọc cả đêm không sao chợp mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngoc-tuc/2.html.]

Sáng hôm sau, Tiểu Đào vào giúp ta rửa mặt chải đầu, thấy quầng thâm dưới mắt ta liền cười đùa:

 

“Tiểu thư à, tân hôn cũng nên tiết chế một chút.”

 

Ta đảo mắt một cái, ra hiệu nàng lại gần, nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Đào, ngươi có biết cách nào giúp nữ tử sớm mang thai không?”

 

Tiểu Đào đỏ mặt nói:

“Tiểu thư… chuyện này nô tỳ nào có biết. Nhưng… nô tỳ có thể thử dò hỏi giúp người.”

 

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y nàng:

“Làm việc phải kín đáo, không được để lộ ra ngoài.”

 

“Nô tỳ hiểu.”

 

Lời vừa dứt, ngoài viện liền vang lên tiếng ồn ào của nữ nhân.

 

Một nữ tử mặc y phục phấn hồng đứng dưới gốc đào trong sân, lớn tiếng đòi gặp ta.

 

Quản gia ma ma cho biết, đó là Lý Uyển Từ, cháu gái của nhị phu nhân Thẩm gia, hiện đang tạm trú tại phủ.

 

Trước khi Thẩm Yến Xuyên ngã bệnh, nàng vẫn luôn thầm thương hắn. 

 

04

 

Lý Uyển Từ đối diện ánh mắt ta, sau mấy lần quan sát, mới thu lại vẻ dữ dằn trong mắt, kéo tay ta nói:

 

“Tẩu tẩu, hoa hải đường trong viện đang nở rộ, tẩu mới tới, để muội dẫn tẩu đi thưởng hoa. Thẩm mẫu đang chờ chúng ta ở lương đình.”

 

Ta lập tức hiểu ra – nhị phu nhân của Thẩm gia muốn gặp mặt ta.

 

Không tiện từ chối bậc trưởng bối, ta đành đi theo nàng đến lương đình. Nhưng đến nơi thì chẳng thấy bóng dáng nhị phu nhân đâu.

 

“Nhị thẩm không ở đây, vậy ta xin cáo lui.” – ta quay người định rời đi.

 

Lý Uyển Từ lập tức bước tới chắn trước mặt, gương mặt nàng ta đổi sắc, ánh mắt kiêu căng ngạo mạn:

 

“Đừng tưởng ta không biết thân phận thật của ngươi. Ngươi vốn chỉ là một a hoàn bên cạnh Tống Ngọc Uyển, chỉ là kẻ thế thân! Ta cảnh cáo ngươi, nhìn rõ thân phận của mình, đừng tự coi mình là nữ chủ nhân thật sự của Quốc Công phủ!”

 

Ngày đầu vào phủ, ta vốn không định tranh cãi với nàng ta, nhưng nay bị chỉ mặt mắng mỏ, trong lòng khó tránh khỏi ngột ngạt.

 

“Lý Tiểu thư đã si tình với phu quân ta, cớ sao không tự mình gả cho chàng? Ngươi không muốn lấy một người bệnh nặng, lại không cam lòng khi có người khác thay ngươi thành thân. Vậy là đạo lý gì?”

 

Dường như bị ta chạm đúng nỗi lòng, mặt nàng thoáng nét lúng túng.

 

Ta nói tiếp:

 

“Năm đó hai nhà Tống – Thẩm định thân, chưa từng chỉ rõ là tiểu thư nào của Tống phủ sẽ gả vào đây. Tống đại nhân nhận ta làm nghĩa nữ, ta liền là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Tống gia. Tin rằng hôm qua ngươi cũng thấy rõ, hồi môn của ta đúng chuẩn mực của đích nữ Tống phủ, không thiếu một gánh. Tống phủ nhận ta, phu quân ta cũng nhận ta, đến lượt ngươi nói ra nói vào sao?”

 

 

Loading...