Ngoài Trời Có Tuyết Rơi - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-24 15:08:29
Lượt xem: 3
Vạt sáng nghiêng nghiêng chiếu vào dưới mái hiên.
Tê Trì đứng trước cửa sổ, bấm bấm đốt ngón tay, nhẩm tính cũng đã mấy canh giờ trôi qua.
Thuận tiện cũng tính đã qua mấy ngày.
Một gương mắt trắng nõn ló ra bên cạnh.
Là Lý Nghiên, cậu cất giọng gọi: “Cô ơi, cháu tính xong rồi.”
Tê Trì xoay người lại, thấy trong tay cậu là một trang giấy chi chít chữ.
Nàng nhìn lên trang giấy, duỗi tay chỉ vào hai chỗ, nói: “Ở đây, với ở đây, tính sai rồi.”
Hôm nay Lý Nghiên không có tiết học, nên từ sáng sớm đã tới chỗ nàng tập tính toán.
Thực ra cậu không tính sai, chỉ là thấy cô cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, thế nên mới cố ý tính sai hai chỗ, không ngờ cô vẫn nhìn ra.
Cậu ngồi xuống cầm bút lên, đầu nghĩ nguyên nhân khiến cô xuất thần, chợt sực nhớ ra điều gì đó, lại nhìn ra ngoài cửa rồi xoay đầu sang: “Tính ra thì cũng đã mấy hôm rồi không thấy dượng đâu.”
Tê Trì nhìn cậu, bụng nhủ: Ngay cả thằng bé cũng phát hiện ra điều này.
Từ sau hôm Phục Đình rời đi tới nay, nàng vẫn chưa gặp lại chàng.
Chàng ngủ trong thư phòng một đêm, sáng hôm sau vào doanh trại, từ đó không thấy quay về.
Mấy ngày qua vẫn luôn ở trong quân.
“Gia chủ,” Tân Lộ bước bước nhỏ đi tới, cất giọng gọi làm nàng hoàn hồn, bẩm báo: “La tướng quân đến rồi.”
Từ sau đợt bị đánh quân côn lần trước, đây cũng là lần đầu La Tiểu Nghĩa đến nhà lại.
Cũng đúng lúc Tê Trì đang muốn hỏi thăm xem vết thương của hắn thế nào, bèn nói: “Mời y tới nói chuyện.”
Tân Lộ đi ra, một chốc sau dẫn La Tiểu Nghĩa đến cửa.
“Chào tẩu tẩu.” La Tiểu Nghĩa đứng thẳng ở cửa, ôm quyền làm lễ.
Tê Trì nhìn lướt qua một lần, hắn mặc áo Hồ, bên ngoài mặc thêm một lớp áo giáp, dễ nhận thấy là từ trong quân tới.
Nàng hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
La Tiểu Nghĩa cười nói: “Tẩu tẩu yên tâm, xương cốt ta thô lắm, mấy gậy như thế có là bao, dưỡng mấy hôm là lại chạy nhảy bình thường ngay, nếu không thì sao hôm nay có thể tới đây được.”
Tê Trì thấy hắn vẫn cười được thì yên tâm: “Vậy nay đến là có chuyện gì à?”
“Đúng thế.” Hắn thôi cười, nghiêm túc nói: “Ta tới để đón tẩu tẩu đi gặp tam ca, huynh ấy cần đi xa một chuyến, phải dẫn theo tẩu tẩu đồng hành.”
Tê Trì khẽ nhướn lông mày, có phần bất ngờ.
Lập tức nhớ lại lời đêm đó mình nói, hai tai đỏ lên, hỏi: “Vì sao chàng không đích thân đến đây, là đang tránh ta à?”
La Tiểu Nghĩa không rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, ngạc nhiên nói: “Sao tẩu tẩu lại nghĩ thế? Nếu tam ca muốn tránh tẩu thì đã không bảo ta đến đón rồi, chỉ là…”
Ánh mắt hắn lướt qua Lý Nghiên, không tiện nói thẳng, ngại ngùng bảo: “Bận rộn quân vụ thôi.”
Trong lòng Tê Trì đã rõ.
Vẫn là vì chuyện tiền bạc.
Nàng đã đánh giá thấp khí phách của người đàn ông kia rồi.
Vậy hiện tại chàng cho người tới đón nàng tức là chịu bỏ qua rồi ư? “Tẩu tẩu sao thế?” La Tiểu Nghĩa thấy nàng không nói gì, ngờ rằng nàng không muốn đi.
Thậm chí hắn rất muốn hỏi, có phải tối đó vì chuyện số tiền kia mà cãi nhau với tam ca của hắn không.
Hiếm khi tam ca mở miệng sai hắn đến đón người mà nàng không chịu đi nhé, đừng nói là vì số tiền kia mà hai vợ chồng cãi nhau đấy chứ?
Tê Trì thấy nét mặt hắn, cuối cùng gật đầu nói: “Đi.”
Sau đó dặn Tân Lộ đi thu dọn.
La Tiểu Nghĩa nói xen vào, phiền chuẩn bị giúp tam ca hắn mấy bộ áo quần.
Tê Trì hiểu ra, người đàn ông kia nói đi là đi, chỉ phái người tới đón mà ngay đến vật dụng cá nhân cũng không tự về lấy.
Đoạn quay đầu đi, thấy Lý Nghiên nhìn mình đầy mong chờ.
Nàng buồn cười, hỏi La Tiểu Nghĩa: “Ta có thể dẫn thêm người được không?”
La Tiểu Nghĩa cũng đã tinh mắt nhìn thấy bộ dạng của tiểu thế tử, cười đáp: “Tẩu tẩu đã lên tiếng, đương nhiên là có thể được.”
Hai mắt Lý Nghiên lập tức sáng lên.
Cậu không thể so với cô được, những nơi cậu từng đi rất ít, giờ nghe thấy đi xa thì hai tai dựng lên.
Tuy La Tiểu Nghĩa không nói là sẽ đi đâu, nhưng tối thiểu cũng có thể ra khỏi cửa phủ.
Cậu tới đất Bắc lâu thế rồi mà vẫn chưa được ra ngoài đi lại, giờ có cơ hội nên rất phấn khích.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã được chuẩn bị xong, được một đội binh do La Tiểu Nghĩa dẫn tới bảo vệ.
Trước khi ra ngoài, Tê Trì mặc áo khoác liền mũ, lúc ngồi trong xe, Lý Nghiên đã được Tân Lộ và Thu Sương dắt lên ngồi trước rồi.
Cậu bé luôn ngoan ngoãn im lặng là thế mà giờ lại nhảy cẫng lên, bỗng cậu giật mình, ủ rũ nói: “Xui rồi, còn không biết là sẽ đi đâu, đi mấy hôm, cháu quên xin thầy cho nghỉ rồi.”
Tê Trì nhấc mũ xuống, bảo: “Yên tâm đi, đã cho người xin nghỉ giúp cháu rồi.”
Cậu thở hắt ra, lúc này mới thực sự yên tâm.
Xe ngựa lăn bánh.
Tê Trì biết La Tiểu Nghĩa đang đánh ngựa đi theo bên cạnh bảo vệ, cách rèm cửa sổ, nàng hỏi: “Đi đường có xa không?”
La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài đáp: “Không xa, là nơi ta và tam ca năm nào cũng tới.”
Hai bên đường đi quang cảnh rất chán, thế là hắn dứt khoát giải thích cặn kẽ với nàng.
Nơi sẽ tới là Cao Lan Châu thuộc địa bàn quản lý của phủ đô hộ.
Chỉ vì ở đó có chuồng ngựa lớn, hằng năm chỉ có vào mùa Đông bọn họ mới có thời gian rảnh, cho nên sẽ đến đó một chuyến, chủ yếu là xem ngựa.
Đáng nhẽ năm nay nên đi từ sớm, nhưng vì trước đó đuổi bắt mấy tay mật thám Đột Quyết nên cứ bị trì hoãn lại, sau đó thì phu nhân Đại đô hộ là nàng đột nhiên tới.
Trước trước sau sau, kéo dài tới tận hôm nay.
Thực ra cũng vì khoản tiền kia nữa, do hắn bị tam ca ngó lơ mấy hôm thế là lại trì hoãn tiếp.
Nhưng hắn không nhắc lại chuyện này, sợ vị tẩu tẩu này tiêu tiền rồi lại không vui.
Tê Trì hỏi: “Nếu đã là xem ngựa thì cần gì phải dẫn ta theo?”
La Tiểu Nghĩa đáp: “Hằng năm các quan lại quyền quý ở những châu phủ khác sẽ lại đến Cao Lan Châu, nghe nói năm nay còn dẫn theo gia quyến. Tam ca thân là Đại đô hộ, ngộ nhỡ có gặp cũng không hay, mấy năm qua tẩu tẩu chưa tới thì không sao, nhưng năm nay đã đến rồi, sao có thể không dẫn theo tẩu tẩu.”
Tê Trì nghe thế thì cảm thấy khó chịu, mím môi lại.
Cứ tưởng người đàn ông đó đã nghĩ thông rồi, thì ra chỉ vì không thể không dẫn theo nàng.
La Tiểu Nghĩa ở ngoài không nghe thấy giọng nàng, vậy là bồi thêm một câu: “Tẩu tẩu ổn định chỗ ngồi nhé, đợi đến nơi tập trung thì ta sẽ báo.”
Tê Trì khẽ lên tiếng, đảo mắt thấy Lý Nghiên cẩn thận chà xát hai tay trong ống tay áo, lúc này mới sực nhớ là đi vội quá, hành trang đơn giản, cũng không chuẩn bị chậu than trên xe.
Nàng nghĩ nhất định là mình tốt tính quá rồi, mấy ngày không gặp, người đàn ông kia chỉ nói một câu mà nàng đã đồng ý đi cùng.
***
Hẳn là xe ngựa đã ra khỏi thành, bởi có thể nghe thấy tiếng vọng khi bánh xe đi qua dưới cổng thành.
Sau đó thì không nghe thấy tiếng vang nữa,
Cho tới khi dừng lại nghỉ giữa đường, Tê Trì mới nhận ra là đã đi được một quãng dài.
Lý Nghiên bên cạnh cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lúc này cũng không nghe thấy tiếng của La Tiểu Nghĩa đâu.
Cách khung cửa, nàng hỏi: “Đã đến đâu rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngoai-troi-co-tuyet-roi/chuong-14.html.]
Nhưng không một ai đáp.
Nàng nghi ngờ, vươn tay ra vén rèm lên nhìn ra ngoài, bỗng trông thấy một con ngựa đen bóng cao to dừng bên cạnh xe.
Chân người đàn ông giẫm trên bàn đạp, eo rắn chắc, lưng đeo đao, dưới thân là yên ngựa được nàng tự tay thay.
Nàng giơ tay vén hết rèm lên, nhìn thấy mặt bên của chàng.
Phục Đình nhìn thẳng phía trước không chớp mắt.
Không ai ngờ là chàng lại đột nhiên xuất hiện như vậy.
La Tiểu Nghĩa đã đi ra sau, không biết từ bao giờ bên xe đã đổi thành chàng và cận vệ của chàng.
Tay Tê Trì vê một góc tấm rèm vải gấm, nhìn chàng chằm chằm.
Chàng nghiêng đầu sang, vừa chạm vào mắt nàng thì lại xoay về.
La Tiểu Nghĩa ở sau lưng gọi tam ca.
Tê Trì thả rèm xuống.
Mắt nàng vẫn rơi vào khoảng không, thỉnh thoảng tấm rèm bị gió thổi lên, và nàng có thể nhìn thấy góc quân phục của chàng.
Nàng khép kín rèm, sợ gió thổi vào làm lạnh Lý Nghiên bên cạnh.
Phục Đình đánh ngựa, bên cạnh là La Tiểu Nghĩa đuổi theo.
“Tam ca, dừng lại nghỉ một lúc đi, đây cũng đâu phải hành quân.”
Bọn họ đã quen rồi nên đi đường quá nhanh, một buổi sáng vào phủ đón người rồi khởi hành, đi tới giờ cũng đã hơn nửa ngày đường.
Nhưng lần này khác với các lần trước, có dẫn theo gia quyến mà còn là phụ nữ trẻ em, thể lực không bằng được quân nhân bọn họ.
Phục Đình nhìn xe ngựa bên cạnh, kéo dây cương.
Xe dừng lại ở đình Thập Lý, Lý Nghiên là người đầu tiên nhảy xuống khỏi xe.
Cậu sợ lạnh, quấn chặt áo khoác trên người, xoa tay bước nhanh.
Mặt trời vẫn nhô cao, ấm áp hơn so với trong xe.
La Tiểu Nghĩa thấy thế thì cho người đốt lửa ở ngoài đình.
Lý Nghiên đi tới, cẩn thận kéo vạt áo rồi ngồi xuống hơ tay, mắt nhìn sang bên cạnh, gọi một tiếng: “Cháu chào dượng.”
Phục Đình ngồi trên bậc thềm, một bên là thanh đao chàng vừa tháo ra.
Chàng nhìn cậu bé bên cạnh, thấy chóp mũi cậu ửng đỏ vì lạnh thì lấy túi rượu ở trong n.g.ự.c ra, ném sang: “Uống một hớp đi.”
Lý Nghiên giơ hai tay bắt lấy, không ngờ dượng lại nói chuyện với mình nên ngạc nhiên nhìn sang.
Một lúc sau, lại nhìn túi rượu trong ngực, cậu mới sực nhớ là dượng mình vừa nói gì, thế là lắc đầu bảo: “Cháu không biết uống rượu.”
Phục Đình chỉ muốn giúp cậu ấm người lên thôi, một tay chống trên đầu gối nói: “Đừng uống nhiều là được.”
La Tiểu Nghĩa ở phía sau xúi giục: “Thế tử đừng sợ, dẫu gì cậu cũng là thế tử phủ Quang vương, muốn làm nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất thì sao có thể không biết uống rượu.”
Phục Đình liếc hắn.
La Tiểu Nghĩa ngậm miệng.
Chuyện tiền nong vẫn chưa giải quyết xong, vết thương của tam ca cũng chỉ mới khá hơn, tạm thời vẫn nên bớt đùa giỡn trước mặt lão đi.
Lý Nghiên nhìn Phục Đình, thấy chàng cứ ngồi trên đất như thế, rồi lại nhìn mình – không thả lỏng được như thế tí nào. Vậy là cậu mím môi, nới lỏng vạt áo, dứt khoát ngồi phịch xuống đất.
Tiếp đó, rốt cuộc cậu cũng vặn mở nắp túi rượu ra, nhấp một hớp nhỏ.
Chỉ một chút thôi mà hơi nóng đã xộc thẳng lên mũi, cậu bụm miệng, mặt đỏ bừng, nhưng chẳng mấy chốc cơ thể đã nóng lên.
“Cám ơn dượng ạ.” Lý Nghiên cám ơn rồi trả túi rượu lại, lúc vặn đóng nắp còn không quên dùng tay áo lau xung quanh.
Phục Đình phát hiện cậu có vẻ quá ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu cứ ngồi lì thì sợ cậu càng thận trọng, thế là cầm túi rượu đứng dậy rời khỏi đống lửa.
La Tiểu Nghĩa thấy chàng đi ra thì mới ngồi xuống trước mặt Lý Nghiên, nói đùa rằng: “Thế tử thì phải vậy chứ, tới đất Bắc rồi thì không cần cứ khư khư dáng vẻ ở Quang Châu nữa, đứng đắn quá làm gì, chi bằng ta tiếp cậu uống thêm?”
Vừa nói vừa móc túi rượu ở trong n.g.ự.c ra.
…
Phục Đình đi thẳng ra sau đình, sau đó dừng bước.
Tê Trì đứng tựa vào cột đình trước mặt chàng, hai tay đút trong áo khoác, mặt khuất dưới mũ trùm, không nhúc nhích nhìn chàng.
Chàng biết chắc hẳn là đã thấy chàng từ chỗ đống lửa đi tới, túi rượu trong tay gõ lên đùi, hỏi: “Không lẽ nàng cũng muốn uống?”
Tê Trì nhìn túi rượu trong tay chàng, nói: “Thiếp không biết uống rượu.”
Nói giống hệt cháu nàng.
Phục Đình nhìn gương mặt trắng muốt của nàng, chợt nhớ lại đêm đó thì không khỏi buồn cười.
Chàng cúi đầu, cũng thấp giọng: “Bây giờ không lấy lòng ta nữa à?”
Con tim Tê Trì giật nảy, ánh mắt đảo qua người chàng.
Ánh mắt chàng b.ắ.n tới nhìn nàng chòng chọc, như đang khiêu khích nàng.
Nàng tức giận, xoay mặt đi ừ một tiếng đầy nhạt nhẽo: “Nếu chàng thấy đó đó là chuyện cười thì cứ xem như thiếp chưa nói gì là được.”
Nói rồi xoay người toan rời đi.
Người đàn ông dùng cơ thể cản lại, nàng lại bị chàng chặn đường nữa rồi.
Phục Đình nhét túi rượu vào lòng nàng.
“Uống đi.” Chàng nói.
Thấy môi nàng trắng bợt tới nơi rồi.
Chàng tự nhủ, có lẽ không nên dẫn nàng đi theo.
Trong quân vốn đã chuẩn bị trực tiếp lên đường, nhưng bị La Tiểu Nghĩa khuyên mấy câu, cuối cùng vẫn đi đón nàng.
Tê Trì cầm lấy, nhìn chàng chằm chằm, cũng không biết bớt giận được bao nhiêu phần, có điều giọng đã dịu đi: “Uống vào ấm người thật chứ?”
Chàng nhướn mày: “Ừ.”
Tay nàng đặt lên nắp rồi lại buông ra: “Thôi, sợ say lại không được quy củ.”
Phục Đình bụng nghĩ, người phụ nữ ngay tới chuyện chi tiền vào trong quân cũng dám làm, lúc này còn nói gì quy củ.
Chàng dứt khoát bảo: “Say thì vào xe ngủ.”
Say còn đỡ hơn chịu lạnh.
Lúc này Tê Trì mới vặn mở nắp, tay đưa lên nhấp một hớp, nhưng lập tức nhíu mày, một tay vội bịt miệng lại.
Nếu không sợ sẽ nôn ra tại chỗ mất.
Phục Đình thấy thế, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Nhịn một lúc lâu mới nuốt xuống được cảm giác cay xè kia.
Đậy nắp lại, mặt nàng đã đỏ bừng, song cũng may là cơ thể ấm áp thật.
Nàng nhét túi rượu vào lại tay nàng.
Phục Đình nhận lấy, thấy nàng khép chặt áo khoác xoay nửa người đi, chỉ có ánh mắt vương vị rượu là dừng lại trên người chàng một lúc.
Trước khi đi, nàng bỗng buông một câu nhẹ nhàng: “Lần này, đừng cho người khác uống nữa.”
Vì nàng đã chạm qua rồi.
Phục Đình nhìn nàng đi xa rồi lại nhìn xuống miệng túi, môi mím lại thành một đường thẳng, sau đó nhét túi rượu vào trong áo.