Ta nói: "Chỉ riêng chuyện Thái tử phi và sổ sách thôi cũng đủ khiến Thái tử long đong lận đận rồi."
Tiếp đó, ta dặn dò cặn kẽ Vương Phong Trí, hễ Thái tử và Thái tử phi nảy sinh hiềm khích, phải ra sức khuyên giải.
Vương Phong Trí: "...Khuyên nhủ ra sao?"
Ta cười đáp: "Đương nhiên là khuyên Thái tử phi, đừng nên rộng lượng bao dung nữa, đừng giả vờ hiền thục nữa, cứ dũng cảm sống là chính mình!"
Chỉ cần bọn chúng náo loạn đến long trời lở đất, ta sẽ sai người đưa mỹ nhân vào Đông cung, nhất định phải khuấy cho vũng nước này đục ngầu!
Vương Phong Trí quả thực tâm phục khẩu phục: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Chưa bao lâu sau, mật báo truyền đến, vì Hà Lương đệ ăn nói xấc xược, Thái tử phi phạt nàng ta quỳ dưới nắng gắt ba canh giờ.
Hà Lương đệ ở Đông cung có phẩm hàm, gia thế cũng không tầm thường, lại còn sinh cho Thái tử hai quý tử.
Hành động này của Thái tử phi quả thực không thỏa đáng.
Bởi vậy Hà Lương đệ vừa hổ thẹn vừa phẫn uất, dứt khoát cáo bệnh nằm liệt giường, ôm hai con ngày đêm khóc lóc ở Đông cung.
Thái tử nghe tin, tự nhiên cũng bất bình.
Hắn nói với Thái tử phi: "Cô biết lòng nàng không vui, song nể mặt hai đứa trẻ, cũng nên kiềm chế đôi phần."
Thái tử phi nổi trận lôi đình, xổ ra một tràng những lời thề non hẹn biển thuở nào, giận mắng Thái tử vong tình bội nghĩa.
Thái tử rốt cuộc không nhịn được nữa, gầm lên: "Vậy nàng muốn thế nào!"
Thái tử phi đáp: "Hà Lương đệ dám vô lễ hỗn xược, chẳng qua ỷ vào việc sinh được hai con trai, thiếp muốn đón hai đứa trẻ đó về nuôi dưỡng!"
Chuyện này khiến Thái tử vô cùng khó xử.
Bởi lẽ Thái tử phi đã nuôi hai vị công chúa, nay lại đón thêm hai vị hoàng tử, e rằng khó lòng chu toàn.
Hà Lương đệ cũng chẳng phải không có thân thích bên ngoại, làm vậy ắt khiến các lão thần bất mãn. Bởi vậy, Thái tử nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không đồng ý.
Thái tử phi cho rằng Thái tử đã đổi dạ thay lòng, bèn cùng Thái tử cãi nhau một trận long trời lở đất, cào xé mặt lang quân đến trầy da tróc thịt.
Chuyện này người biết vô cùng ít, dù sao cũng liên quan đến chốn khuê phòng của Thái tử và Thái tử phi.
Nhưng Bệ hạ vẫn hay tin. Người vốn đã có thành kiến với Thái tử phi, bèn hạ lệnh giam nàng ta ở Đông cung tĩnh dưỡng, cấm bén mảng ra ngoài.
Nghe nói Hiền Vương biết chuyện này, khi lâm triều còn mượn điển cố ra sức chế giễu Thái tử.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngo-thanh-suong/chuong-14.html.]
Khiến Thái tử giận đến bốc khói đầu.
Đồng thời, trong lúc hậu viện nhà Thái tử 'bốc cháy', ta sai Vương Phong Trí tung tin về cuốn sổ sách giả của Minh Nguyệt Các, đồng thời đổ hết tội trạng lên đầu Dụ Vương.
Thái tử bị tố cáo tội tranh đoạt lợi ích với dân, ra sức vơ vét của cải.
Minh Nguyệt Các cũng chính thức đóng cửa.
Tuy nhiên, những đả kích này vẫn chưa đủ khiến Thái tử thương tâm.
Đến khi mọi chứng cứ đều đổ dồn về việc kẻ đ.â.m sau lưng chính là Dụ Vương, Thái tử mới thực sự đau lòng.
Dẫu là huynh đệ đồng bào, Thái tử cũng chẳng thể xông thẳng vào phủ Dụ Vương mà chất vấn, liệu có phải chính hắn giở trò quỷ quái.
Vậy nên, Dụ Vương trong tình thế hoàn toàn không hay biết gì, đã vô tình đắc tội sâu sắc với Thái tử.
Ta đã âm thầm gieo mầm tranh đoạt ngôi vị trữ quân giữa hai huynh đệ bọn họ.
Vương Phong Trí sau khi hãm hại Thái tử và Thừa Ân Hầu, không thể tiếp tục ở lại kinh thành.
Ta khuyên hắn nên cải trang một phen, rời khỏi kinh thành, trở về Bình Tây Vương phủ.
Nhưng hắn nhất quyết không chịu, cứ đòi trà trộn vào Trường Ninh Hầu phủ, tiếp tục giúp đỡ ta.
Ta vì an nguy của hắn mà lo nghĩ, bèn nói: "Ta quả thật có mang theo vài gia đinh thị vệ, song nếu ngươi trà trộn vào, e rằng sẽ quá lộ liễu."
Diện mạo của hắn quá mức xuất chúng, rất dễ bị phát hiện.
Vương Phong Trí suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghe theo lời ta.
Hắn cải trang thành một nha hoàn, lẻn vào Mai Ảnh Các.
Nghĩ đến thâm tình nhiều năm giữa ta và hắn, ta đành nhắm mắt làm ngơ, mặc hắn tùy ý làm loạn.
Biết đâu chẳng mấy chốc hắn lại thấy chán, rồi ngoan ngoãn trở về Tây Nam.
Nhưng sau khi trà trộn vào Mai Ảnh Các, Vương Phong Trí đã khiến gia đinh thị vệ trong phủ điên đảo thần hồn.
Cái tên này, quả không hổ danh là kẻ vạn người mê chốn kinh kỳ!
Ta đứng sau song cửa sổ ngắm hắn quét tước sân vườn, quả là mày liễu mắt phượng, dáng hình yểu điệu, nhẹ nhàng như rồng bay, uyển chuyển tựa chim nhạn.
Ta không khỏi thở dài một tiếng.
Xem ra, bán sắc mua hương là số mệnh của Vương Phong Trí rồi!