NGÔ THANH SƯƠNG - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 15:46:06
Lượt xem: 418
Ta là trưởng nữ tôn quý của Bình Tây Vương.
Được Thánh thượng ban hôn cho Trường Ninh Hầu Trương Sùng.
Khi ta ngàn dặm xa xôi gả đến đây, mới hay trong nhà Trương Sùng đã có sẵn một Quý thiếp, một Lương thiếp và một Thứ trưởng tử hai tuổi.
Vị Quý thiếp đó còn là biểu muội của Trương Sùng, hiện đang mang thai đứa thứ hai được sáu tháng.
Nàng ta dáng vẻ nghìn kiều trăm mị, nâng niu cái bụng, đắc ý nói: "Tử tức của Hầu gia là quan trọng nhất, muội muội xin phép không hành lễ với tỷ tỷ."
Trương Sùng càng lộ rõ vẻ cảnh giác đầy mắt, nói: "Quận chúa, nơi này không phải Tây Nam của các người. Kinh sư là đất trọng yếu, dưới chân thiên tử, mong nàng giữ đạo làm vợ, ăn nói cẩn thận, hành xử dè dặt!"
Ta lãnh đạm liếc nhìn màn mở đầu đầy thị uy' này, chỉ cảm thấy người trong kinh thành này lắm chiêu trò thật đấy !!!!.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
1
Ba năm trước, ta vẫn còn ở tuổi trăng tròn, Thánh thượng đã vội vã ban hôn cho ta.
Hứa gả ta cho Trường Ninh Hầu phủ, một gia tộc Huân quý trong triều.
Trường Ninh Hầu Trương Sùng tập tước từ rất sớm, hắn hơn ta bốn tuổi, nghe nói ba tuổi có thể làm văn, năm tuổi biết võ, mười mấy tuổi đã là một trong những công tử phong độ bậc nhất kinh thành.
Đại thái giám truyền chỉ ngày đó còn cố ý mang cho ta một bức họa của Trương Sùng, lấy lòng nói: "Quận chúa, mẫu thân Trường Ninh Hầu chính là Phúc Viên Đại Trưởng công chúa điện hạ, dung mạo chàng ta giống công chúa, quả là một mỹ nam tử hiếm có!"
Người trong tranh nhìn qua tỷ lệ cực kỳ lệch lạc – tay dài quá gối, tai rũ qua vai, chỉ miễn cưỡng nhìn ra một nét mày thanh mắt tú.
Ta lòng cười lạnh nhận chỉ, cảm thấy Bệ hạ thật quá thừa thãi rồi.
Cho dù Trương Sùng có trông như một con ếch ghẻ đi chăng nữa, chẳng lẽ ta lại không gả sao!
Bình Tây Vương phủ chúng ta trải qua hai đời, đã chiếm cứ Tây Nam hơn năm mươi năm, chẳng phải Bệ hạ không yên lòng đó sao!
Nếu không phải các vị hoàng tử tuổi tác đã hơi lớn, đều đã sớm thành thân, có lẽ ta còn phải gả vào hoàng gia kia.
Nói cho cùng, Bệ hạ chẳng qua chỉ muốn ta đến kinh thành làm chất tử ( con tin ) mà thôi.
2
Phụ vương chỉ có một mình ta là nữ nhi, đương nhiên là không đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ngo-thanh-suong/chuong-1.html.]
"Kinh thành cách xa ngàn dặm, đi đi về về cũng mất không ít thời gian. Ta sẽ báo bệnh cho con, kéo dài thời gian với bọn họ, hôn sự này rồi cũng sẽ không thành nữa."
Ta lắc đầu.
Bệ hạ đa nghi bệnh nặng, đã vài lần phái người tới Tây Nam dò xét, biết đâu chừng đã có ý định động binh.
Nếu ta cứ khăng khăng không tuân theo, ngài ấy rất có thể sẽ làm ra những chuyện cực đoan hơn.
Hiện giờ Tây Nam vừa trải qua một trận chiến biên giới, đệ đệ ta tuổi còn nhỏ, vẫn chưa phải lúc chúng ta giao ác với triều đình.
Vì nghĩ cho đại cục, ta cung kính nhận chỉ.
3
Đợi sau sinh nhật mười sáu tuổi, ta liền mang theo một đoàn người hầu cùng của hồi môn đến kinh thành thực hiện hôn ước.
Đối với Trương Sùng này, kỳ thực ta không có gì mong đợi.
Nghe nói hắn là người của Thái tử.
Thái tử ta tuy chưa từng gặp mặt, nhưng qua những tin tức thu thập được nhiều năm qua, có thể thấy hắn là kẻ cứng đầu tự mãn, kiêu ngạo tự phụ.
Từ trước đến nay, hắn luôn là phái chủ chiến.
Bình Tây Vương phủ chúng ta trong lòng hắn, e rằng đã sớm là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.
Vì vậy ta nghĩ Trương Sùng có lẽ sẽ không quá thân thiện, dẫu sao thì hắn cũng phải làm vậy cho Thái tử thấy, để tỏ lòng trung thành.
Nhưng ta vạn lần không ngờ tới, hắn lại ngu xuẩn đến thế.
Ngay trong đêm đầu tiên ta gả đến, ngay cả khăn hỉ còn chưa kịp vén lên, Trương Sùng đã bị vị Quý thiếp biểu muội Dương Lệ Mai của hắn lấy cớ gọi đi, rồi sau đó một đêm không quay về.
Đây là cố ý muốn cho ta một trận dằn mặt sao?
Phải chăng, làm như vậy có vẻ quá nông cạn chăng?
Những người ta mang đến đều bất bình, nhất là v.ú nuôi Tôn ma ma của ta, tức đến mức mắng lớn: "Đây là hôn sự do vua ban, Trường Ninh Hầu lại dám đãi bôi như thế! Nếu Vương gia có mặt ở đây, nhất định sẽ đánh gãy chân chó của hắn!"
Ta bật cười thành tiếng, "cái chân" đó của Trương Sùng, quả thực là chân chó.