Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:14:31
Lượt xem: 0
Nghĩ đến thôi tôi đã đau lòng, tôi nhìn Dũng rồi bật khóc ngon lành, hai dòng nước mắt chảy dài đến mức lỗ mũi nghẹt cứng ko thở được cứ sụt sùi hoài, cứ thế nằm suy nghĩ bâng quơ đến sáng cũng ko tài nào chợp mắt được, vừa muốn im lặng mặc tình cho anh muốn làm gì thì làm, nhưng cuối cùng lại chán nản mà thoái chí.
Ngày hôm sau
Đúng như tôi đoán vừa sáng là Dũng đánh xe đi mất, tôi biết anh đi đâu nhưng lúc anh còn trong phòng tôi vẫn giả vờ hỏi. Dũng trả lời rằng anh đi gặp đối tác làm ăn tôi chỉ nhẹ mỉm cười rồi chào anh nhưng trong tim như có ai đó đang bóp nghẹn rồi, nhiều khi mình đã biết được việc họ làm nhưng vẫn chấp nhận lý do nói dối của họ thấy sao mà nực cười...
Ăn sáng xong xuôi do hôm nay ở quê mẹ chồng tôi có đám giỗ ông bà nên ăn xong là ba mẹ đã lên xe về quê sớm.
Dũng thì đi chơi với bồ nên nhà chỉ còn lại tôi với cu Bo thôi.
Tình cờ hôm nay rảnh rang trời lại thêm mát tôi liền tính bồng Bo ra công viên cho Bo chơi cho thỏa mái…Thế là sau khi tiễn ba mẹ đi tôi lập tức lên lầu trông chừng cu Bo thằng nhóc hôm nay dậy trễ nên khi tắm rửa cho con ăn uống rồi cũng khoảng gần 10h mới đi ra khỏi nhà...
Do nhà gần công viên nên mẹ con tôi quyết định sẽ đi bộ cho giãn chân, tôi một tay bế Bo vào lòng, một tay cầm nón che nắng cho con khi đang định bước đi qua đường thì bất ngờ có một chiếc xe chạy cái vù qua tiếng xe nổ bô nghe rầm rầm…
Tiếp đó tôi ko kịp tránh nên bị hất văng lên rồi rồi rơi tự do xuống nằm trên đám cỏ...
Tôi hoảng hồn sau cú ngã như trời sập, cơ thể đau nhức tay chân m.á.u me lồm cồm bò dậy rồi hoảng loạn đưa mắt nhìn dáo dác, con tôi đâu rồi tôi vừa bế Bo trong tay tôi mà, và rồi tôi hoảng hốt tim đập liên hồi khi nghe tiếng con tôi khóc, tôi mừng rỡ hướng mắt về phía lòng đường.
Bo nằm đó cất tiếng khóc yếu ớt vang lên, bên dưới m.á.u chảy đỏ thẫm ướt mặt đường. Tôi sững sờ muốn đứng lên chạy về phía con nhưng chân tôi mềm nhũn ko đứng lên được chỉ có thể vừa khóc vừa lếch đi lại phía con tôi đang nằm vừa lúc có mấy người đi đường tốt bụng xúm lại ẵm con tôi lên dùm rồi họ gọi xe cấp cứu, còn cái người tông mẹ con tôi đã chạy mất ...
Hai ba người khác thì đi lại đỡ tôi dậy...Lúc tôi được dìu lại gần Bo con tôi đã ngất đi rồi, tôi lo lắng trong lòng tràn đầy sợ hãi, con tôi mà có chuyện gì chắc tôi ko sống nổi mất chỉ biết cố gắng lên tiếng m.ô.n.g nhờ mọi người cứu con tôi sau đó tôi cũng ngất đi luôn, trước khi ngất tôi còn nghe mọi người nói rằng con tôi yếu rồi, ko đợi xe cấp cứu tới kịp phải nhanh lấy xe máy đưa gấp vào bệnh viện thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-73.html.]
Khi tôi tỉnh lại đồng hồ đã điểm gần 10h đêm.
Tôi bật dậy dáo dác nhìn xung quanh, căn phòng bệnh viện trắng toát đầy mùi thuốc khử trùng, trên tay tôi còn đang được gắn kim truyền nước biển, tay chân thì trầy trụa m.á.u rỉ ra từ các vết trầy làm cơ thể tôi đau nhức lắm.
Mà ở đây là khoa ngoại nên ko chỉ riêng mình tôi nằm đâu còn hai ba bệnh nhân khác nằm nữa, chủ yếu là bị thương do xe cộ tông nhau, tôi ngó nhìn xung quanh mới sực nhớ lại mọi chuyện rồi nhanh chóng giật dây nước biển trong bình truyền ra khỏi tay mình.
Chị giường kế nên đang chăm chồng thấy tôi phản ứng liền chạy thật lẹ sang níu tay tôi ra rồi chị ấy quát
-Ê ế cô kia cô khùng hả đang truyền nước mà giật kim ra rủi bị sốc thì sao?
Tôi nghe chửi tự dưng bị kích động nước mắt ào ạt tuôn xuống rồi òa lên
-Chị ơi..con..con..em sao rồi chị ơi..bé nó bị xe tông với em..máu nó chảy m.á.u nhiều lắm Chị ơi...con em mới 10 mấy tháng thôi...em phải ra tìm con em....
-Trời sao mà thương vậy em, rồi người nhà em đâu…Mà thôi để chị ra kêu bác sĩ vô tháo ống truyền ra cho e rồi chị dìu em đi tìm con em
-Dạ vậy em phiền chị quá. Em cảm ơn chị nhiều
-Không có gì đâu em.
Chị ấy đi rồi có mấy người trong phòng cũng quay sang hỏi tôi sao bị xe tông rồi người nhà đâu ko vào? Tôi chỉ trả lời qua loa cho có vì vừa đau vừa mệt lại đang sốt ruột cho tình hình con trai của tôi nửa...Khoảng 5p sau chị và cô y tá đi vào, cũng may là chay nước biển truyền cho tôi đã gần hết nên cô y tá rút ra cũng ko phàn nàn gì cả, chỉ là do lúc nãy tôi rút sợi dây chuyền ra bị lệch m.á.u nó chảy ngược ống hơn nhiều với kim tim bị tuột ra nên giờ gắn lại cảm giác nó vừa đau vừa xốn thôi…