Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-11-24 13:14:15
Lượt xem: 0

Tôi chạy vội đến bệnh viện, vừa đến đã nhìn thấy mấy chị nhân viên ngồi ngoài phòng cấp cứu.

Lật đật chạy đến tôi gấp gáp hỏi một chị.

-Chị ơi ba em sao rồi chị?

-Em ngồi xuống đi chân em chưa khỏi đó Lam, tụi chị cũng chưa biết tình hình chú Lâm ra sao nữa, bác sĩ còn đang cấp cứu trong phòng đó em...

Tôi ngồi xuống, bần thần nhìn vào phòng cấp cứu đang đóng, hai bàn tay rối bời theo lòng mình nên cứ liên tục bấu chặt vào nhau, trong lòng thầm niệm phật cầu cho ba tôi bình an vô sự. Có tôi đến rồi nên tôi cũng kêu mấy chị nhân viên ra về trước vì cửa hàng còn cần người trông coi.

Đợi khoảng nửa tiếng đèn phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ bước ra. Tôi vội vàng đứng lên

-Ai là người nhà của bệnh nhân

Nguyễn Văn Lâm

-Dạ tôi, bác sĩ ba tôi sao rồi ạ?

-Cô là gì với bệnh nhân?

-Tôi là con gái của ông ấy. Bác sĩ ba tôi sao rồi?

-Cô đi theo tôi

Một lúc sau tôi từ phòng ông bác sĩ đi ra, tâm trạng hoàn toàn hỗn loạn, tôi thất thiểu lại thêm chân tôi còn đau ê ẩm nên kiệt sức ngồi phịch xuống hàng ghế chờ ngoài phòng đối diện phòng cấp cứu nơi ba tôi đang nằm. Tôi nhìn cánh cửa phòng khép chặt mà nước mắt ko tự chủ được tuôn xuống ướt hai bên má… Ba tôi, bác sĩ nói ông bị vỡ mạch m.á.u não, lại bị viêm phổi dạng nặng nữa, nếu ko phẫu thuật cấp cứu tức thời có lẽ ko sống nỗi qua mấy ngày tới, chỉ là vấn đề nằm ở chỗ là chi phí điều trị cho ba tôi rất cao, mà tôi thì mới gọi cho nhân viên bên cửa hàng chị ấy nói do ba tôi mới nhập hàng về nên số vốn bên cửa hàng còn lại rất ít, lại thêm tháng này còn phát lương cho nhân viên. Tài sản ngân hàng của ba tôi thì còn nhưng bây giờ ba tôi bệnh ko có ông đâu rút được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-64.html.]

Tôi bất lực chỉ biết khóc bây giờ nếu ko có đủ tiền có lẽ ba tôi sẽ c.h.ế.t mất mà tôi tôi chỉ vừa mới nhận lại ba mình tôi ko muốn đã mồ côi mẹ rồi giờ lại mồ côi ba tôi nữa đâu.

Dù thế nào bằng mọi giá tôi cũng phải cứu ba tôi mới được

Thế là sau vài tiếng suy nghĩ tôi lập tức chạy vù về nhà lấy cuốn sổ tiết kiệm mà lúc trước Tú giao cho tôi. Có lẽ nếu mọi chuyện ko đi theo chiều hướng xấu có khi cả đời này tôi sẽ ko bao giờ dùng tới, nhưng ngay lúc này, ba tôi cần nó, tôi thì lại hết cách rồi xem như tôi…Tôi lại nợ Tú vậy.

Mà thói đời lúc cần có việc gấp thì lại không hề chiều theo ý mình, hoặc là do cuộc đời đối xử bạc đãi tôi với tôi hay sao ấy nên tôi vừa cầm cuốn sổ tiết kiệm Tú đưa thì lại nhớ ra hôm nay thứ bảy ngân hàng ko làm việc nhưng nếu đợi đến thứ hai ba tôi sẽ ko chịu đựng được đâu.

Tôi lại thất thiểu quay về bệnh viện lại ngồi trước phòng cấp cứu bộ dạng tôi giờ chắc tàn tạ lắm vì ai đi qua họ cũng quay sang nhìn tôi bằng cặp mắt hiếu kỳ rồi tỏ vẻ thương hại nữa, giờ tôi mới nhớ hình như từ sáng đến bây giờ tôi chưa ăn uống tắm rửa gì cả, nhìn bộ đồ đang mặc vì chạy tới chạy lui mà nhếch nhác cả lên..

Xung quanh những bệnh nhân khác cũng đang trong phòng cấp cứu nhưng người nhà họ đợi bên ngoài đông lắm, nhìn quanh chỉ tủi thân cho ba tôi là chỉ có mình tôi thôi, tôi đưa đang đưa tay lên quẹt nước mắt, cố giữ cho mình thật bình tĩnh rồi suy nghĩ tìm cách thì bất chợt tôi giật mình khi nhận ra đang có người ngồi bên cạnh, tay người ấy đang cầm chiếc khăn chìa ra đưa về phía tôi

-Em lao nước mắt đi?

Tôi ngước lên nhìn thì ra là Dũng.

Tôi cầm lấy chiếc khăn Dũng đưa xong rồi cảm ơn anh, vô thức chợt Dũng đưa tay anh cầm lấy tay tôi khiến tôi ngạc nhiên cũng nhìn sang anh…

Dũng nói

-Anh đã nghe sơ qua tình hình của ba em rồi, trong đây là 500 triệu em nộp viện phí cho ba làm phẫu thuật đi, còn số còn lại mai anh đem sang nốt…

Dũng nói xong liền rút ra trong chiếc cặp của anh một phong bì dày cộm đưa tôi

-Em...em…

Loading...