Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-11-24 13:14:10
Lượt xem: 0

Tôi đi, phải rồi tôi phải đi, tôi không muốn ở đây thêm giờ phút nào nữa cả, tôi chịu bao nhiêu tổn thương cũng được miễn sao để người khác ko phiền lòng là tôi chấp nhận hết

Nhưng tôi ko ngờ khi tôi chạy ra vừa dẫn xe tính về Tú phố ngay trong đêm thì con Ngọc ra tới.. .nó cản xe tôi lại, gương mặt đổi khác, nó nhìn tôi với ánh nhìn chán ghét rồi dằn mặt tôi. Giọng nói đanh lại

"Tôi nói cho chị biết tốt nhất chị nên tránh xa anh Tú ra,càng xa càng tốt…Nếu ko tôi chắc chắn cuộc đời chị về sau sẽ ko được yên đâu..chị nhớ đó...tôi ko có được anh Tú..chị cũng đừng mong có được ...? ...

Tôi kinh sợ khi nghe những lời nó vừa nói… Lúc đầu cứ thấy nó tội nghiệp tôi sợ nó tổn thương ko ngờ giờ nó lòi ra bộ mặt giả dối này...tôi nhìn nó hỏi lại..Tự dưng có ý nghĩ điều tôi suy luận nảy giờ trong đầu là đúng

" Ngọc ?có phải mày bỏ thuốc Tú đúng ko Ngọc?

Nó nghe tôi hỏi liền cười thật to đưa mắt nhìn tôi

"Chị thông minh,? Nó hất mặt lên trả lời

Tôi cười nhìn nó tỏ vẻ tội nghiệp, tôi cao giọng lên tiếng.

"Nếu mày ko bỏ thuốc thì Tú hôm nay cũng ko có chơi tao đâu...? Mày nghĩ mày thông minh nhưng thật ra mày sai quá sai rồi Ngọc…Mày ko hiểu Tú ghét nhất là ai xảo trá với chú ấy à, muốn người ta thương mình bằng tình cảm chân Tú thì mày nên thay đổi bản thân mày lại đi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-61.html.]

"Chị đừng có dạy đời tôi..xem như chị may mắn thôi...nhưng...tôi nói cho chị biết…

Nó vừa nói vừa đi tới ghé sát tai tôi nói nhỏ."Lam..ngày mai mày sẽ là nhân vật hót nhất trên mạng đó..nhớ...đón xem nha mày…"

Tôi nhìn lại nó.m, chẳng biết nó đang uy h.i.ế.p tôi vì điều gì. Định hỏi lại nhưng chưa kịp gì nó đã đưa tay nó cầm lấy tay tôi rồi tát vô mặt nó hai cái ,miệng nó mếu máo rồi ôm lấy mặt khóc lên

"Chị Lam chị đừng đi mà, em xin lỗi..em ko nên gọi mọi người đến để làm bẽ mặt chị...tại ..tại em yêu anh Tú em ko kiềm lòng được...chị em xin chị đó..chị ở lại đi...Anh Tú biết chị đi…anh Tú g.i.ế.c em c.h.ế.t đó chị?

Tôi ko hiểu nó đang bày trò gì nhưng cũng ráng mở to mắt nhìn nó diễn. Ai ngờ từ phía sau tôi giọng nói Tú lạnh lùng quen thuộc ấy vang lên

"Lam...chị có chắc là muốn rời khỏi tôi đi một lần nữa không?

Tôi quay lại nhìn Tú trời dù đã khuya nhưng tôi vẫn thấy đôi mắt cương nghị ấy tỏ vẻ rất u buồn. Bóng Tú đỗ dài dưới sân theo ánh sáng rọi của trăng...Tôi đau lòng chẳng biết nói gì chỉ gật đầu một cái thật nhẹ như lời từ biệt...Đến cuối cùng tôi biết tôi cũng đã ko thể vượt qua được bản thân mình, ko thể ngăn trái tim mình đập loạn nhịp vì Tú...nhưng tôi vẫn sợ miệng đời…

Sau cái gật đầu của tôi ,Tú ko bước đến nữa mà dừng lại. Chú ấy lặng nhìn tôi chẳng nói thêm điều gì. con Ngọc thì nhếch môi cười tôi sau đó đi lại đứng cạnh Tú tôi ngồi trên xe nhìn Tú một lần nữa, cái nhìn đầy lưu luyến sau đó bỏ lại tất cả rồi đề xe chạy đi...

Con đường tôi đi hôm nay sao buồn ảm đạm lại thêm gần tết nên mưa cứ rỉ rả suốt. Tôi vẫn cứ chạy, để mưa tạt vào mặt bỗng rát chứ ko dừng lại đục mưa hay mặc áo mưa gì cả, trời dần càng về gần sáng nhưng vẫn còn tối lắm, ngoài đường chỉ vài người chạy xe giống tôi thôi, nhưng họ vội vã chứ ko như tôi bây giờ đi xe máy nhưng tốc độ còn thua xa xe đạp.

Tâm trạng tôi thì khỏi phải nói, vừa buồn, vừa tủi, vừa thất vọng chính bản thân mình lại vừa nhục nhã ê chề, không hiểu tôi đang mong cầu điều gì nhưng tự dưng lại có cảm giác thất vọng với chính Tú, tại sao chú ấy không đứng ra che chở cho tôi, hay là chú ấy đã thất vọng về tôi rồi, dù sao cũng là do tôi, do tôi đã một lần rời khỏi Tú, khi mà ngày trước khi anh Quân mới mất chú ấy đã khẩu cầu mong tôi đừng đi.. Tôi vừa chạy xe nhưng vừa khóc, nước mưa hoà vào nước mắt mà làm nhòa đi cả ánh nhìn, lại thêm dầm mưa một lúc tôi bị thấm hai tay lạnh cóng, cứ thế run cầm cập , tay cầm lái cứng đơ...Đường thì vắng, tiếng xe máy lẫn tiếng mưa xì xào, ngay cả ông trời bây giờ chắc cũng thương xót cho tôi mà rơi nước mắt thì phải...Bất chợt tôi thấy sao mà ông trời đối xử với tôi ko công bằng, tại sao với người khác họ làm gì, họ yêu ai cũng chẳng ai phản đối, còn tôi ngay cả đến yêu một người cũng khó khăn là sao chứ? Hay giống như lời cô Sáu nói tôi là sao chổi mà sao chổi thì đi tới đâu, dù bản thân nó ko làm gì cũng sẽ khiến họ ghét cay ghét đắng.

Loading...