Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:12:40
Lượt xem: 0
Nghe tôi nói ra lý do trong giây lát tôi thấy gương mặt anh giãn ra, anh lại cười nụ cười anh nhẹ nhàng. Dũng đưa tay mở chiếc hộp lần nữa anh rút chiếc nhẫn ra tự động đeo vào tay tôi mặc tôi từ chối anh cũng cứ mặc cứ thế đeo vào. Giọng anh bỗng chốc nghiêm túc
"Em có một đời chồng hay hai ba bốn đời chồng anh cũng ko quan trọng anh đã nghe chú kể về em rồi, anh ko khinh thường gì em mà thật sự càng thương em...em cứ cởi mở lòng mình một lần nữa rồi cho anh một cơ hội nữa có được không em. Anh hứa sẽ luôn cho em cảm giác vui vẻ không làm em rơi nước mắt một lần nào nữa đâu?
Tôi xúc động, tự dưng òa khóc rồi tự chủ khẽ gật đầu vì trong lời nói và cách thể hiện của Dũng lúc này tôi cảm nhận được sự chân Tú của anh, với lại tiếp xúc một thời gian tôi thấy được anh là người có thể tin tưởng được, vì tôi cũng muốn mình mở lòng hơn...Cuộc sống mà không thể cứ ôm quá khứ hoài được...nếu có thể thay đổi được...ta nên buông cho nhẹ lòng…
Cứ thế đêm ấy chúng tôi ngồi ngoài biển đến gần sáng mới về ko quá thân thiết cũng chẳng bài xích, chỉ ngồi kế bên Dũng và tôi cùng ngắm biển.
Sau hôm đó chúng tôi chính thức hẹn hò. Ba tôi nghe tin ông mừng lắm, cứ gặp Dũng là luôn tươi cười vỗ vỗ vai rồi cứ dặn đi dặn lại anh rằng ko được làm khổ con gái của ông… Nghe ba dặn mãi mà tôi và Dũng cũng phải phì cười, tôi lớn rồi, ông cứ xem tôi như là con nít không bằng, thật sự từ hôm đồng ý nhận chiếc nhẫn của anh, Dũng luôn tạo cho tôi cảm giác bình yên và vui vẻ lắm anh đã chứng minh được cho tôi thấy rằng anh không có nói suông. Ban ngày anh đi làm thì thôi còn buổi tối là hôm nào cũng lái xe sang nhà tôi, nhiều khi ăn tối cùng hoặc chở ba và tôi ra ngoài ăn, có khi lại đưa tôi đi xem phim, đi dạo…Dần dần anh như một Tú viên trong gia đình tôi từ lúc nào, và tôi từ giờ vô tình đã xem anh là một phần trong cuộc sống của mình...
Một tháng sau đó hai bên gia đình bước tới, định ngày mùng 9 tháng này chúng tôi sẽ kết hôn.. Gia đình Dũng ba mẹ anh đã về hưu nhà chỉ có mình anh thôi… Tôi cũng đã gặp mặt hai bác thấy hai người cũng hiền lành lắm tạo tôi thoải mái thêm vài phần. Về ba tôi thì khỏi nói ông vui lắm cứ cười suốt ông nói lúc trước ông có lỗi với tôi, bây giờ tôi có gia đình ông sẽ bù đắp lại tất cả…
Còn riêng tôi, tôi chẳng vui cũng chẳng buồn nhiều lúc cũng cảm thấy mình có quá vội hay không khi nhận lời đồng ý Dũng trong khi chồng tôi vừa mới mất cách đây không lâu, nhưng khi nhìn thấy nét mặt ba tôi mong mỏi lại thấy Dũng cũng tốt gả cho anh tôi thấy an tâm nên tôi đành chấp nhận vậy thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-49.html.]
Đêm nay sau khi vừa đi ăn với Dũng về, tôi liền leo lên giường lần mò mở chiếc máy tính ra online. Thiệt là dạo này lo nghĩ đến đám cưới nhiều quá tôi cũng ít khi nào online cả. Giờ thấy chiếc máy tính trong đầu chợt nhớ ra một việc tôi nhanh chóng truy cập facebook rồi vào thanh tìm kiếm gõ vào 2 chữ quen thuộc... face Người dưng hiện ra tôi lần nữa nhấn vào..
Facebook vừa online cách đây 5 tiếng..Mấy tháng nay cũng chỉ có duy nhất một cái stt..
"Chỉ là lời hứa...tôi còn nhớ...còn em thì sao?
Trong đầu tôi liền có suy nghĩ chắc hẳn chàng trai ấy và bạn gái vẫn chưa quay lại tôi tặc lưỡi chuyện của người ta sao lòng tôi lại thấy tiếc thay … Tôi lại nhớ đến tôi cũng sắp đám cưới, nếu tôi gặp một người đàn ông chug tình như vậy chắc tôi sẽ trân trọng anh lắm đây…
Một khoảng không gian dừng lại tôi chần chừ một lúc… cứ nhìn cái tus mà tiếc nuối tự dưng trong đầu xuất hiện một ý nghĩ táo bạo liền hí hửng nhắn tin cho bên đó
"Anh gì ơi...? Gần tháng nữa em lấy chồng rồi nếu có thể hôm nào cho em gặp anh anh em mình cafe nha anh…Em ở Sài Gòn ..địa chỉ là....chủ nhật tuần này em rảnh. hy vọng anh đồng ý nhé...
Tôi nhắn cái tin ấy xong đợi một lúc nữa không thấy bên kia trả lời đành tắt điện rồi tắt máy tính đi ngủ tôi nằm xuống giường kéo chiếc chăn lên ngang n.g.ự.c đang lim dim buồn ngủ tự dưng cánh cửa sổ phòng tôi mở ra hơi, gió lạnh ùa vào làm tôi thoáng rùng mình......