Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:10:56
Lượt xem: 0

Không thấy tôi trả lời Tú ngồi thêm một lát rồi cũng đứng dậy, trước khi đi gần đến cửa tôi có mở mắt ra nhìn theo, bước chân Tú chợt dừng lại, không quay đầu nhưng giọng nói trầm ấm cất lên

_Tôi về chị ngủ đi…Tối khoảng 10h tôi lại vào? Chuyện con Chi tôi xin lỗi…tôi sẽ xử lý sao?

____

Bỏ lại câu nói rồi Tú cũng nhanh chân bước ra ngoài, tôi giờ cũng đâu còn tâm trí gì mà nghĩ đến chuyện trả thù con Chi làm gì nữa, mặc kệ Tú xử lý con Chi ra sao cũng được. Nhưng có điều thiệt tình tôi không thể hiểu nỗi tại sao con Chi nó có thể nhẫn tâm đối xử với tôi như thế chứ? cứ cho là vì nó ghen tôi với Tú nhưng đâu đến nỗi có thể bỏ mặc một người đang đứng giữa ranh giới sống c.h.ế.t mà nhẫn tâm đến vậy. Quả thật tôi cũng không thể nào ngờ …

Còn lại tôi một mình trong phòng bệnh. Tôi nhắm mắt lại trong đầu trống rỗng, vừa lúc cô y tá đi lại rút dây nước biển đang được truyền trong người tôi ta rồi cô ấy đi…

Tôi nhìn xuống mu bàn tay mình đã sưng tấy nổi lên xanh lè, cây kim còn đang được gim bên trong …Dù sao cũng khỏe rồi tôi gượng ngồi dậy từ từ đi ra ngoài hành lang bệnh viện trong bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam rộng thùng thình....

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-25.html.]

__________

Buổi tối bên ngoài hành lang lúc này trống rỗng, chỉ còn lại vài người nhà bệnh nhân thưa thớt đang ngồi tán gẫu…Tôi đứng tựa lưng vào Tú lan can nhìn xuống, giờ đây tỉnh táo tôi mới phát hiện tôi đang nằm trên tầng hai của bệnh viện khoa sản. Nơi này toàn là sản phụ cả, vì chắc Tú chi tiền trả cho tôi nằm phòng dịch vụ nên bên trong phòng chỉ có riêng mình tôi nằm.. Chứ nhìn qua dãy đối diện một phòng khác bệnh nhân và người nhà nằm kín mít, có mấy người còn không có chỗ nằm hay do chật quá họ phải để giường ra ngoài phòng nằm nữa…

Lại thấy có người vừa mới sinh cả mẹ và con cùng chuyển xuống, có người nằm chờ sinh, cũng có người như tôi vừa bị mất con mà sốc nằm mê man bất tỉnh, người nhà có người sốt sắn ko yên cho con cháu mình đi đi lại lại, có những bậc làm cha làm mẹ ngồi đấy bón sữa cho cháu mình thật cẩn thận để im cho con gái, con dâu mình nghỉ ngơi dưỡng sức, có người chồng khuôn mặt tươi rói ánh lên đôi mắt hạnh phúc ngồi kế bên vợ và con mình thủ thỉ, rồi lại có người chồng chờ vợ mình chợp mắt liền rút chiếc điện thoại ra chơi game, những hỉ nộ ái ố, những buồn vui của nhân gian đều thể hiện rõ ràng ở nơi này….Có người cười ,có người khóc âm thanh hỗn tạp lúc nào cũng ồn ào đến nhức đầu cả, nhưng nhìn đi cũng nhìn lại…Họ dù sao vẫn hơn tôi…Dù ra sao vui buồn vẫn có cha mẹ chồng con bên cạnh, còn tôi chỉ có một mình…

Đôi lúc trong cuộc đời tôi cũng muốn yếu đuối muốn gục ngã nhưng rồi nghĩ lại...làm vậy cũng để ai xem đây...

....Chợt từ xa tôi thấy một dáng người phụ nữ bồng trên tay đứa bé giống như vừa mới sinh vậy đó, tôi trong lòng nghĩ cũng lạ tại sao mới sinh cô ấy ko ở trong phòng mà nghĩ đi ra ngoài này làm gì chứ rồi người nhà đâu lại để cô ấy thế này, nghĩ là nghĩ thế thôi nhưng tôi vẫn đứng im dõi theo, do đã gần khuya mọi người đã sắp ngủ hết nên ngoài này bắt đầu lặng trang rồi, hành lang bên này chỗ tôi đứng do trong phòng tôi đèn còn mở nên sáng hắt ra đây luôn, chớ bên kia đã tối thui…

Tôi thấy cô ấy cứ ôm con đi vòng vòng nên ngạc nhiên lẫn tò mò cứ nhìn lấy cô ấy miết, ko thấy khuôn mặt như thế nào vì tôi đứng rất xa chỉ thấy cô ấy cũng như tôi, mặc bộ đồ bệnh viện, tóc xõa 2 bên, nhưng thiệt tình tôi ngưỡng mộ lắm, ko biết nhìn gần ra sao chớ tóc gì mà vừa đen vừa dài, thẳng mượt suôn đuột phũ xuống tận ngọn, không bù cho tôi thấy mà tủi thân, dưỡng gần cả 2 năm tóc vẫn chỉ dài xuống nữa lưng là cùng, bởi nhiều khi thấy tóc người ta đẹp mà thèm…

Một lúc sau tôi thấy cô ấy đứng nép sát vào Tú lan can bên kia, cũng giống tôi lúc nảy nhìn xuống, chỉ khác là bên này của tôi nhìn xuống sẽ thấy được ngoài lộ lớn, còn bên cô ấy đứng nghe nói phía dưới đó là khu đất trống đang được quy hoạch, tôi ngó chừng rất lâu cô ấy cứ im lặng như thế, ngộ một điều cả đứa bé hình như cũng ngoan lắm, ko ọ ẹ khóc la tiếng nào…

Loading...