Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:10:54
Lượt xem: 0
Tiếng cánh cửa phòng bật mở, tôi theo phản xạ tự nhiên đôi mắt cũng hướng ra nhìn. Bên ngoài chú út Tú từ từ đi vào, tôi nhận ra vẻ mặt chú ấy ko còn được tự nhiên là mấy, tôi vì sự việc vừa rồi cũng ngại va chạm với lại không hiểu sao chú út Tú lại làm như thế, giờ phút này tôi chưa biết phải hỏi chú ấy từ đâu, và có phải chính chú ấy chủ mưu mọi chuyện để gài tôi và cho con Chi hại tôi hay không nên tôi đành giả vờ nhắm mắt lại cho đến khi tôi cảm nhận Tú bước đến gần giường tôi nằm. Chú ấy lên tiếng, giọng nói đầy nặng nề
_Tôi biết chị đã tỉnh, đừng tự dằn vặt mình nữa…Lỗi ko phải của chị, tôi có đem cháo vào chị quay sang đây đi nếu...chị ko tự ăn được cứ nằm im đó…Tôi đút cho chị...
Tôi thở mạnh biết chẳng thể nào tránh né chú út Tú mãi được nên đành quay lại. Cái khoảnh khắc cả hai đối diện trong đôi mắt ai cũng xuất hiện tia đau lòng và gượng gạo, khuôn mặt Tú rõ ràng đã rất mệt mỏi,với về nước cũng lâu nên da mặt có phần rám nắng tô thêm nét bi thương..
Vì tay tôi vẫn còn đang được truyền dịch nên Tú chỉ có thể nâng đầu tôi lên Tú giường bệnh rồi chèn gối xuống dưới lưng cho cao vào, tôi tuy có phần hơi ngại với chú ấy nhưng vẫn phải nhờ chú giúp vì bây giờ cơ thể tôi rất yếu chẳng thể cử động nổi được.
Để tôi tựa đâu vào đấy Tú liền quay sang cầm lấy tô cháo, tỉ mỉ múc từng muỗng cháo thổi cho nguội đút cho tôi ăn, cảm giác ngượng ngập khắp căn phòng làm tôi khó xử giương đôi mắt nhìn chú Tú trân trân chẳng biết nói gì...Chắc biết tôi khó xử nên Tú sau một lúc lâu cũng mở lời với tôi..
_Chị ăn tự nhiên đi ăn cho khoẻ người lại, có việc gì ăn xong rồi nói?
Tú nói xong, đôi mắt vẫn ko nhìn lấy tôi mà vẫn kiên trì múc cháo đưa vào miệng tôi lần nữa.
Chú ấy đã nói vậy tôi đành phải mở miệng nuốt chứ sao nữa, mặc dù cổ họng tôi bây giờ rất đắng, thức ăn đưa vô miệng chỉ muốn trào ngược ra, nhưng rồi tôi cũng cố nhăn mặt mà cắn răng nuốt xuống....Tú nhìn cử chỉ tôi chắc hiểu tôi không ăn nổi nên khi tôi ăn đến nữa cháo Tú cũng ngừng lại, chú ấy đặt tô cháo xuống cái bàn bên cạnh rồi rút một tờ khăn giấy từ từ đưa tay lên lau miệng cho tôi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-24.html.]
Tôi ko đoán trước được tình huống này nên cứ đơ người mắt tròn mắt dẹt nhìn chú ấy…
Tú do chắc là trưởng Tú trước tôi nên chú ấy chẳng tỏ ra bất kỳ ngại ngùng gì cả, vẫn cẩn thận lau sạch khuôn miệng tôi rồi bỏ miếng khăn giấy vào thùng rác, quay lại rót cho tôi ly nước để tráng miệng nữa chứ, cực kỳ tâm lý tôi nhìn thấy có thể đoán được Tú sâu trong vỏ bọc bên ngoài lạnh lùng thì bên trong là một con người cực kỳ ấm áp.
Tôi quay chỗ khác nghĩ mình cứ nhìn chú thế này cũng ko phải, bên này chú Tú cũng vừa hay lên tiếng nói chuyện với tôi
_Chị!
Nghe Tú kêu tên, tôi không quay mà chỉ trả lời
_Lúc khuya hôm đó, tôi nằm mơ thấy anh hai mặt anh ấy buồn lắm, anh không nói gì chỉ đi vòng vòng trong nhà, tôi giật mình dậy định lên thắp cho anh nén nhang ko ngờ vừa lên đến giống như kiểu có người nhập vào tôi…Tay chân không thể nhúc nhích được... Không biết chị có tin không, nhưng tôi nghĩ lúc đó anh hai nhập vào tôi đó, tôi còn cảm nhận được anh ấy dường như đang rất nuối tiếc rất nhiều chuyện nên không nỡ rời xa gia đình, nhất là đối với chị, đối với việc bỏ lại vợ con khi còn quá trẻ. Mọi chuyện tiếp theo tôi ko hay biết, chỉ tỉnh lúc Chi lôi tôi vào phòng...Vừa tỉnh lại tôi có linh tính ko hay vội vã bật dậy chạy tìm chị thì không ngờ chị đã ngất đi rồi…Tôi xin lỗi....tôi ko bảo vệ chị giúp anh tôi được..
Tôi nghe xong càng thêm đau đớn, nỗi thống khổ trong lòng trào dâng mãnh liệt. Biết nói là tại sao bây giờ, cũng đâu phải do lỗi của chú…Người đáng trách vẫn là tôi đấy thôi…Nếu tôi ko chấp niệm si mê hình bóng Quân đến điên dại thì sẽ không bao giờ u mê đến nỗi nhìn đâu ra cũng thấy Quân để rồi mọi việc vỡ lở người gánh chịu là đứa con bé bỏng của tôi....
Lòng tôi quặn thắt, tôi nhắm nghiền mắt để dòng lệ rơi xuống tự do hai bên má, đau có, buồn có, dằn vặt có nhưng sau cùng chỉ còn lại là tiếc nuối…