Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-11-24 20:35:38
Lượt xem: 0
Cuối cùng Long đen cũng lên tiếng
--Tú anh hỏi lại mày, mày cuối cùng vẫn là quyết định rời đi có đúng không?
Tú cố ngồi dậy nhìn lên Long đen mà trả lời dứt khoát
-- Em nghĩ kỹ rồi vợ chồng em bây giờ chỉ mong được sống tự do thôi nhưng mọi việc vẫn tùy ý anh quyết định.
Tú trả lời xong tôi thấy một tên khác trong bọn họ cũng đứng ra nói
--Anh Long cho em được nói ra ý kiến của riêng em được không?
-- Mày cứ nói !
Long đen trả lời
--Theo em đại ca nên tha cho anh Tú được rời khỏi đi vì suốt mấy năm qua nếu anh Tú phản lại cũng đã phản rồi ngược lại anh Tú còn mang lại không ít tiền cho chúng ta không tình cũng nghĩa nên tụi em mong anh cho anh Tú được rút lui, ai cũng có cuộc sống của họ ai cũng rồi sẽ có gia đình chẳng ai muốn mình lông bông mãi nên họ cũng muốn người thân của họ được bình an, ai đi được chúng ta cứ cho họ đi đại ca.
Tôi nhìn thằng đó đầy cảm kích cả bọn kia cũng đồng thanh lên tiếng tiếp vào xin tên Long tha cho Tú. Cuối cùng Long đen đứng lên đi đến chỗ Tú kéo tay Tú
. Thấy cảnh đó ko riêng gì tôi mà ai cũng lo sợ Long đen sẽ hại Tú nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng chỉ tò mò im lặng xem sao thôi.
Đột nhiên tôi thấy hắn ôm Tú một cái, bàn tay vỗ vỗ tấm lưng Tú sau đó buông ra nói lớn
--Thôi được rồi anh tha cho mày đó, đi đi ko thôi tao đổi ý..
Chúng tôi thở phào, ai ai cũng vui mừng,m nhưng tôi để ý mắt Tú và Long đen lại đỏ hoe. Long đen nói xong là quay mặt đi thẳng lên lầu luôn. Hương có đi qua chỗ bọn tôi chúc mừng chúng tôi rồi cũng nhanh chóng đi lên theo tên Long.
Còn lại dưới này những người khác ai cũng mừng cho Tú thoát nạn rồi sau đó là phụ tôi đưa Tú qua bệnh viện vì anh bị thương cũng khá nặng nên cần được vào viện điều trị.
…..
Tú bị đánh đến gãy tay, lưng anh bị đánh sưng lên nhiều dập một mảnh thịt nên phải ở lại bệnh viện điều trị vài ngày. Trong vài ngày đó tôi và Bo cũng ở suốt luôn trong bệnh viện để chăm anh. Nói chung trong cái rủi cũng có cái may. Anh bị thế này còn đỡ hơn phải chế.t.
Trong thời gian Tú nằm viện thì tôi cũng bất ngờ gặp lại con Ngọc. Càng ko ngờ hơn là nó giật chồng người ta nên bị vợ người ta đánh rồi cắt phăng cả mái tóc luôn. Gương mặt thì bị rạch te tua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghich-canh-hon-nhan/chuong-113.html.]
Lúc được đưa nó vào bệnh viện thì nó đã ngất xỉu rồi. Thấy vậy nên tôi có gọi cho Dũng nói tình hình của nó cho Dũng biết...Và tôi cũng vô tình biết thêm là con Ngọc ko phải là em ruột của Dũng chỉ vì hôm Tú hiến m.á.u cho cuBo nó là người quay lại đoạn clip đưa cho ba chồng tôi định hại tôi,
và vô tình nó biết luôn được chuyện nhà Dũng lạc mất đứa con gái nên nó dựng chuyện nhân lúc mẹ Dũng vì cái c.h.ế.t của chồng mình ko đủ tỉnh táo nó liền nhận lại bà nói rằng nó là con gái ruột bà cho bà tin thôi.
Nên bây giờ nó có ra sau gia đình Dũng cũng chẳng còn quan tâm đến nữa.
Gia đình tôi ở lại Tú phố đến lúc Tú khỏi hẳn rồi cả ba người chúng tôi khăn gói về lại căn nhà dưới quê ở. Còn nhà trên này chúng tôi cho người ta thuê lại làm văn phòng công chứng.
Về quê, những ngày đầu khi thấy chúng tôi về, người ta cũng xì xào bàn tán lắm, nhất là cô Sáu của anh, bà ấy cứ tò mò, dò xét còn hỏi Tú tại sao lại đưa tôi về, tôi thấy cô Sáu ghét tôi ra mặt nên ko giải thích, chỉ là nghe Tú nói, anh trả lời với bà ấy rằng cuộc sống của anh, anh lớn rồi, anh có thể tự chịu được những gì mà anh đã quyết định nên cô sáu không còn hỏi tới nữa nhưng cứ lấm la lấm lét rồi thọc mạch đủ điều với những người khác.
Chúng tôi thì ko quan tâm tới, cũng kệ họ muốn nói gì thì nói riết rồi họ cũng thôi ko nói nửa.
Thế là những ngày tháng yên bình của chúng tôi cũng đến một cách trọn vẹn, hằng ngày tôi ở nhà chăm Bo dọn dẹp nhà cửa.
Còn Tú thì do lúc trước anh qua bên đài Loan làm nghề hàn tiện nên giờ có vốn anh đã mở một tiện hàn chuyên hàn cửa kính, hàn tiện với nhà tiền chế rồi thuê thêm vài người làm phụ. Nói chung công việc làm ăn cũng ổn lắm.
Công việc tạm ổn, cuộc sống hai vợ chồng vui vẻ,bình yên, nhất là khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà nhỏ lại ấm áp rộn rã tiếng nói cười...Tú ngồi đó, thấy tôi ru Bo ngủ, anh liền khe kẽ lên tiếng.
"Em…?
Tôi giật mình, khẽ đưa tay lên suỵt anh, nho nhỏ cất lời
" Gì đấy, con mới ngủ đó anh.
Tú với đôi mắt không chút đứng đắn, nhìn từ trên xuống dưới và dừng lại nơi khe n.g.ự.c căng tròn của tôi lấp ló trong chiếc váy ngủ màu đỏ, anh nuốt nước miếng ừng ực rồi nói
"Anh chịu hết nổi rồi. Em dỗ con nhanh đi rồi qua với anh…
Tôi cau mày, khẽ cong môi lên liếc nhìn anh nói
" Anh đó bác sĩ bảo sống lưng anh chưa khỏi hẳn, nên cữ tầm 5 tháng ko được vận động mạnh đấy. Mới hơn hai tháng thôi mà, bớt ham muốn đi anh. Lỡ xảy ra chuyện gì là liệt luôn đấy.
Anh nghe tôi nói thế, không những ko biết xấu hổ mà còn nhanh chóng đi thẳng lại ,anh mạnh mẽ ôm lấy tôi vào lòng rồi nhấc bổng khỏi giường, đi tới sopha vật tôi xuống, anh nằm đè luôn lên người tôi khuôn miệng nham hiểm lên tiếng nói
"Em yên tâm, chồng em trâu lắm, 50 năm nữa cũng chưa liệt đâu mà em lo. Bác sĩ bảo cữ cái sống lưng ko được làm việc chứ đâu bảo cữ cậu nhỏ của anh không được vận động đâu em. Em xem này, nó nhịn đói lâu quá rồi này…