Hai bên đầy vòng hoa, trong phòng phát nhạc tang, thôi cũng .
“Dì ơi, chị dâu thật c.h.ế.t ? Sao chỉ ảnh xác?” – em họ Cao Lỗi quanh hỏi.
Mẹ chồng chấm “nước mắt”:
“Người c.h.ế.t nhiều quá, xếp hàng hỏa táng. Anh con lát nữa mang tro về.”
“Hả? Hỏa táng vội ? Có gấp quá ?”
“Xác nát , chỉ còn cách đốt ngay.”
Người đến đông, nhưng “tro cốt” của mãi thấy.
Một cô em họ khá với nghi ngờ:
“Làm gì kỳ ? Tang lễ tro, chúng đang cúng khí ?”
Thời gian trôi, sốt ruột:
“ , chờ lâu quá. Có c.h.ế.t ?”
Mẹ chồng toát mồ hôi, liên tục nhắn nhóm:
“Con ơi, đến , tro ?”
trả lời:
“Sắp tới, cứ bắt đầu.”
Mẹ chồng liền gọi MC lên sân khấu:
“Cảm ơn dự tang lễ Tạ Dư. Mời mặc niệm.”
Mọi cúi đầu. Tiếp theo là chiếu “sơ lược cuộc đời”. Bố chủ động sẽ cắt ảnh thành clip trình chiếu.
Hai bên dựng hai màn chiếu.
“Anh Lỗi, khi nào ly hôn?”
“Tiểu yêu tinh, chán bà già đó lâu , chỉ cần em thai, lập tức ly hôn.”
“Anh Lỗi, quá…”
Trong linh đường bỗng vang lên những âm thanh đắn, trố mắt .
Bố chồng cũng c.h.ế.t sững – đang xem “tiểu sử” của thành video con trai “ chuyện đó” trong xe.
Đó là tập hợp biên vài ngày, còn phần nặng đô hơn.
“Anh Lỗi, tối nay em mua bộ đồ ngủ sexy, mặc cho xem…”
“Anh đợi nổi, hôn một cái…”
Trong video, Cao Lỗi đang lái xe, tay vẫn kéo cổ Lưu Tuyết hôn.
“Rầm!” – giây , phía xe vang tiếng va chạm.
“Tiểu Tuyết cẩn thận!” – Cao Lỗi nhào qua cô , màn hình đen, chỉ còn tiếng loảng xoảng.
Cả phòng rơi im lặng c.h.ế.t chóc, phần lớn sốc đến nên lời.
“Gió bắc thổi, tuyết trắng bay…”
Ngoài linh đường vang lên tiếng hát, phá vỡ sự im lặng.
Mọi theo. bưng hộp tro cốt, mặc đồ trắng bước .
“Chồng ơi! Anh c.h.ế.t t.h.ả.m quá!” – hét.
Bố chồng đờ , mặt lúc đỏ lúc trắng lúc tím như bảng pha màu.
“Tạ… Tạ Dư… cô… còn sống…”
Mẹ chồng như thấy ma, cũng lắp bắp.
bước tới, nắm lấy tay bà . Có lẽ âm khí trong linh đường quá nặng, lòng bàn tay lạnh toát. Vừa chạm bà , bà hoảng hốt nhảy dựng lên:
“Ma! Cút ! Đừng chạm tao!”
vẻ buồn bã:
“Mẹ, là con đây, con vẫn còn sống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-tin-toi-gap-nan-nha-chong-mo-tiec-an-mung/4.html.]
sang bố chồng:
“Bố, con , con chết.”
Ông sững hai giây, xuống hộp tro trong tay :
“Cái cô đang ôm là gì?”
“Là Cao Lỗi. Vừa nãy trong video các thấy mà, Cao Lỗi t.a.i n.ạ.n c.h.ế.t .”
Lời như sét đ.á.n.h ngang tai, khiến tất cả sững sờ.
“Không thể nào! Con trai tao chết, mày cầm cái hộp vớ vẩn lừa tao!” – chồng hét.
“Mẹ, video xem , con lừa . Cao Lỗi c.h.ế.t thật .”
Họ hàng xung quanh cuối cùng cũng hiểu đây là một trò lộn xộn:
“Ra là lái xe là Cao Lỗi, t.a.i n.ạ.n chết, nhưng họ tưởng là Tạ Dư nên tang nhầm.”
“Trời ơi, nhà đúng kiểu quái dị, ai c.h.ế.t vội đám tang.”
“Người trong video Tạ Dư. Trời đất, Cao Lỗi ở ngoài bồ bịch, tự rước họa .”
“ chỉ một câu: đáng đời. Đang lái xe còn nhịn nổi hôn hồ ly tinh, tông c.h.ế.t là .”
Nghe những lời , chồng vẫn chấp nhận nổi, bằng ánh mắt như tẩm độc:
“Là mày! Chắc chắn mày khắc c.h.ế.t con tao!”
“Con đàn bà khốn nạn, tao g.i.ế.c mày, cho mày chôn cùng con tao!”
Bà gào lao về phía . im, đợi bà đến gần. Khi tay bà giơ cao, lập tức giơ hộp tro lên che mặt.
“Bốp—”
Bà kịp thu tay, đập ngã hộp tro xuống đất, tro cốt tung bay khắp nơi.
vội lùi hai bước, sợ dính .
Còn chồng thì tro rắc đầy đầu, vài mảnh xương nhỏ còn vướng tóc.
“Con ơi!” – bà hét, nghẹn thở, ngã ngửa .
Bố chồng bước nhanh tới đỡ.
“Lấy vợ như cô, đúng là xui xẻo cho nhà !”
Lúc , bố – đang xem kịch – bước lên:
“Con gái lấy con trai ông mới là xui xẻo! Con trai ông c.h.ế.t là ông trời chịu nổi nên mới mang !”
“Nợ ai trả nấy, con gái cũng là nạn nhân, tìm ả tiểu tam , chính nó hại c.h.ế.t con ông!”
Vừa dứt lời, ngoài linh đường bước :
“Cao Lỗi, Lỗi, ở đây ?”
Lưu Tuyết đến đúng lúc. Tất cả cô , tự động nhường đường.
Cô thấy ảnh trong linh đường liền thấy luôn .
“Tạ Dư, chị chứ? Tự tang cho ? Bị kích động đến hỏng đầu ?”
Mẹ chồng gương mặt quen thuộc – dù chỉ thấy qua video nhưng cả đời quên:
“Đồ hồ ly tinh! Hại c.h.ế.t con trai tao! Tao g.i.ế.c mày!”
Bà bật dậy khỏi vòng tay bố chồng, lao thẳng tới.
Bà túm tóc Lưu Tuyết, tay “bốp bốp” tát liên tiếp:
“Con đĩ! Chính mày hại c.h.ế.t con tao, tao g.i.ế.c mày!”
Mẹ chồng lúc đỏ mắt, dốc lực đ.ấ.m đá Lưu Tuyết.
“Đừng đ.á.n.h nữa, buông ! Cứu với!”
Lưu Tuyết cô độc, chống nổi, đè xuống đất, chỉ thể kêu cứu.
Khổ nỗi cả căn phòng ai bênh cô . Tất cả xa xem kịch, một giúp.
“Cứu với! Bụng đau quá, đừng đ.á.n.h nữa!”