Nghe nói em ngủ rất ngon - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-08-10 17:08:44
Lượt xem: 306
Thực tế, việc gọi dậy trong giờ học của Giáo sư Khuyết rất hiệu quả. Sau khi gửi tin nhắn xong, ánh mắt Lâm Miên giữ chặt vào người đàn ông, duy trì sự tỉnh táo bất thường cho đến khi lớp học kết thúc.
Nếu Khuyết Thanh Ngôn là một loại thuốc ngủ, chắc chắn nó là loại thuốc mạnh nhất, hiệu quả nhanh nhất……
Lâm Miên ôm điện thoại, mặt đỏ bừng, đóng quyển sổ lại, trong lòng thầm lặp lại ba lần để giữ bình tĩnh.
Việc điểm danh thay cho người khác vẫn chưa xong, sau giờ học, Hứa Đồng được gọi lên văn phòng của Khuyết Thanh Ngôn. Trước khi rời đi, Lâm Miên an ủi em họ nhỏ của mình bằng ba câu, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng.
Câu đầu tiên: "Giáo sư Khuyết có chút nghiêm khắc."
Lời nói này không hề làm cô đỏ mặt, chỉ là tai cô hơi đỏ.
Câu thứ hai: "Cho nên Hứa Đồng, em đừng……" Lương tâm đấu tranh một chút, Lâm Miên mới mở mắt tiếp tục, "Đừng nói chuyện gì khác với anh ấy."
Câu thứ ba là từ đáy lòng: "Hứa Đồng, chị sẽ đợi em ở dưới lầu."
Vì vẻ mặt của Lâm Miên quá chân thành, cùng với đôi mắt hạnh long lanh của cô, khiến người ta cảm thấy ba câu đó như là những lời cảnh báo, làm người ta không thể không tin.
Hứa Đồng không biết đây là hành vi trẻ con của Lâm Miên để bảo vệ lãnh thổ, tóm gọn là ghen tuông. Do đó, Hứa Đồng một lần nữa bị lừa, run rẩy vào văn phòng của Khuyết Thanh Ngôn.
Mười phút sau, Lâm Miên gặp lại Hứa Đồng dưới tòa nhà văn phòng.
"Đẹp trai quá! Đẹp trai quá..." Hứa Đồng cảm thán, đặt tay lên ngực, "Giọng nói còn rất hay nữa... Chị Miên Miên, để em phiêu một chút, em muốn phản bội Ethan ba giây."
Lâm Miên vẫn còn áy náy vì hành động lừa dối vừa rồi, hỏi: "Anh ấy... có nói gì không?"
Hứa Đồng với vẻ mặt hạnh phúc: "Giáo sư trừ em một nửa điểm thường ngày, còn phạt em viết một bài luận ngàn từ."
"…Hứa Đồng," Lâm Miên không nhịn được hỏi, "Thế có gì mà vui?"
"Chị Miên, chắc chị chưa từng nói chuyện gần gũi với Giáo sư Khuyết rồi." Hứa Đồng ôm n.g.ự.c giải thích, "Đây là sự trừng phạt ngọt ngào, đặc quyền của người đẹp trai mà."
Lâm Miên: "..."
Lâm Miên nhận được cuộc gọi từ biên tập viên, định về thẳng căn hộ của mình, sau khi chia tay Hứa Đồng, cô đi vòng ra ngoài.
Đi qua khu giảng đường là con đường ngân hạnh rợp bóng cây, cách đó không xa là sân bóng rổ của Đại học K.
Cô chưa đi được mấy bước, thì một quả bóng rổ bất ngờ bay chệch từ bên cạnh, đập vào thùng rác phía trước và lăn đến chân cô.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Một người đuổi theo, nhặt quả bóng rổ và xin lỗi, "Vừa rồi chơi bóng bị trượt, không làm bạn bị thương chứ—"
Cậu nam sinh ngẩng lên nhìn thấy Lâm Miên, ngạc nhiên vui mừng: "Đàn em? Thật trùng hợp."
Lại là cậu nam sinh lần trước.
Nghe tiếng gọi "Đàn em", Lâm Miên do dự một chút không biết có nên trả lời hay không, khó khăn đáp lại: "Bạn học, thực ra tôi không phải là…" đàn em của cậu, tôi lớn hơn cậu nhiều, nhiều, nhiều lắm.
Cô còn chưa kịp nói hết, thì cậu nam sinh đã tiếp lời: "Lần trước anh ở thành phố T còn chưa kịp trò chuyện với em, ô cũng chưa trả lại em." Cậu nam sinh một tay cầm quả bóng rổ, mặt đỏ lên, không biết là do nóng hay xấu hổ, "Chỗ này cách ký túc xá của anh không xa, đàn em có thể đợi một chút không, anh chạy về lấy ô trả lại cho em."
Cậu không nhắc thì Lâm Miên cũng quên mất mình còn có một cái ô cho người khác.
Cô nuốt lại nửa câu sau, đổi giọng: "Không sao đâu, ô không cần trả."
"Phải trả chứ." Cậu nam sinh trông có vẻ rụt rè nhưng rất kiên quyết, suy nghĩ một lát rồi nói thêm, "Hay là đàn em thêm WeChat của anh, khi nào em tiện thì anh—"
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Lâm Miên bỗng rung lên.
Đó là cuộc gọi từ biên tập viên. Lâm Miên liếc nhìn màn hình, áy náy ra hiệu: "Xin lỗi, tôi nhận cuộc gọi một lát."
Cậu nam sinh lần thứ ba lấy hết can đảm xin WeChat bị cắt ngang: "..."
Ở đầu dây bên kia, biên tập viên đã đứng đợi dưới tòa nhà căn hộ của Lâm Miên gần nửa giờ, hỏi: "Lão sư, tôi đang đợi dưới nhà của cô, hôm nay tôi có cơ hội gặp cô không?"
Lâm Miên liếc nhìn cậu nam sinh trước mặt, nói: "Tôi đang ở Đại học K, đợi một lát tôi sẽ đến cứu chị."
"Lão sư, cô chạy đến Đại học K làm gì?" Biên tập viên khó hiểu, "Đi tìm tư liệu à?"
Lâm Miên thản nhiên: "Đi ngủ."
Biên tập viên: "?"
Nghĩ đến trước mặt còn một cậu bạn học, Lâm Miên sửa lại, thêm một chữ "giáo".
Biên tập viên nối lại câu, suýt chút nữa vứt điện thoại: "Đi ngủ với giáo sư???"
[Xiaosi]
"… trên lớp của giáo sư." Nghĩ đến Khuyết Thanh Ngôn, Lâm Miên ngẩn ngơ nói nhầm, nghiêm túc sửa lại, "Đi nghe giáo sư giảng."
Biên tập viên: "… Lão sư, cô có thể nói hết một lần được không."
Cúp điện thoại, cậu nam sinh bên cạnh còn định nói gì đó, nhưng thấy Lâm Miên đã đi hai bước, dừng lại quay lại nhìn cậu.
Lâm Miên suy nghĩ một lúc, nói: "Ô thực sự không cần trả."
Cô suy nghĩ một chút, rồi nói thẳng: "Bạn học, tôi đã có người mình thích."
Cậu nam sinh ngạc nhiên.
Đôi mắt của Lâm Miên sáng ngời, giọng nói từ hờ hững trở nên mềm mại: "Tôi chỉ muốn che ô cùng người đó."
Cậu nam sinh vẫn ngẩn ngơ đứng đó, cô nở một nụ cười có thể nói là tuyệt đẹp, rồi nhẹ nhàng rời khỏi tầm mắt của cậu.
Mộc Miên vừa đi vừa nghĩ, cảnh vừa rồi, nếu đặt vào truyện tranh thiếu nữ, lại thêm một phân cảnh cận cảnh, chắc chắn có thể xếp vào bảng xếp hạng "Top 5 cảnh nổi bật trong cách từ chối người khác một cách tế nhị".
Mộc Miên cảm thấy rất hài lòng.
Cô thầm nghĩ, khi nào theo đuổi được Khuyết Thanh Ngôn, nhất định sẽ nói câu này với anh.
.
Dưới tòa căn hộ, biên tập viên đang đứng chờ bên cạnh đống quà tặng màu hồng.
Cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lâm Miên từ xa, biên tập viên vẫy tay, giơ một chồng thư màu sắc rực rỡ.
Truyện tranh thiếu nữ của Mộc Miên luôn nằm trong danh sách bán chạy, có rất nhiều fan hâm mộ. Thường thì quà và thư của fan gửi cho Mộc Miên sẽ được gửi đến tòa soạn trước, sau đó biên tập viên kiểm tra rồi mới chuyển cho Mộc Miên.
"Lần này tích trữ hơi lâu, đồ nhiều quá, còn một ít trong xe của tôi." Hai người chuyển quà vào thang máy, biên tập viên nhớ ra điều gì đó, "Trước đây có fan cùng thành phố gửi đến một con gấu bông, không nhét được vào xe, để vài ngày nữa tôi mang đến cho cô."
Buổi chiều biên tập viên còn phải đi duyệt bản in của cuốn manga mới, nên vội vàng rời đi, không lên nhà ngồi chơi, chỉ cười chào Lâm Miên rồi đi.
Lâm Miên chuyển đống quà cuối cùng vào thang máy.
Cửa thang máy còn chưa kịp đóng thì lại bị ai đó bấm mở.
Lâm Miên ôm một đống hộp quà cao gần ngang cằm, tay còn cầm một chồng thư fan gửi, nghiêng đầu nhìn người bước vào.
Khuyết Thanh Ngôn bước vào thang máy.
Ánh mắt Lâm Miên lướt qua đống quà và đồ lưu niệm fan gửi, theo bản năng muốn giấu đi, vừa định rụt đầu lại sau đống quà, bỗng nhớ ra.
Không đúng... Khuyết Thanh Ngôn đã biết mình không phải là học sinh của anh ấy.
Vậy anh ấy có biết mình là tác giả truyện tranh thiếu nữ không...
Lâm Miên lặng lẽ lùi lại nửa bước, trong đầu nhanh chóng nhớ lại đống quà mình đang cầm.
Trước đây Mộc Miên từng nhận được gối ôm từ fan. Cô còn nhớ rõ cảm giác xấu hổ khi vác cái gối in hình mỹ nam mặc đồ bơi về căn hộ lúc đó. Trên đường lên lầu còn gặp ba người hàng xóm và một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, cuối cùng làm cậu bé khóc thét.
Đứa trẻ bị dọa khóc đó sống ở tầng trên nhà cô. Đêm đó, thật bất ngờ, nó không ồn ào, làm ầm ĩ gì cả, nên Mộc Miên Lão sư đã ôm gối ôm và ngủ ngon lành suốt đêm.
Lâm Miên bình tĩnh nhớ lại, xác nhận rằng những món quà mình đang cầm không có vấn đề gì về hình thức, rồi mới dám lên tiếng:
Khuyết Thanh Ngôn vào thang máy không lâu thì thấy từ sau đống quà lộ ra một nửa khuôn mặt, đôi mắt điểm sắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nghe-noi-em-ngu-rat-ngon/chuong-17.html.]
“Khuyết…” Lâm Miên dừng lại, đôi mắt sáng ngời chào anh.
Bị khựng lại.
Giáo sư Khuyết? Khuyết... Thanh Ngôn?
Một chữ "Khuyết" cứ ngập ngừng mãi, Khuyết Thanh Ngôn cúi đầu nhìn cô một lúc.
Ánh mắt bình thản của anh rơi xuống, bàn tay thon dài đỡ lấy đống quà trong tay cô, liếc qua một cái, lông mi rũ xuống, hỏi: “Khuyết gì?”
Đống quà được Khuyết Thanh Ngôn ôm giúp phần lớn, tay cô lập tức nhẹ bẫng.
Lâm Miên chớp mắt nhìn anh ba giây, nhớ lại tin nhắn mình đã gửi cho anh, lòng hồi hộp như trống đánh.
Anh đã thấy chưa...
Lâm Miên siết chặt đống quà, mặt đỏ lên, chuẩn bị tranh thủ lợi dụng một chút, lời “Khuyết Thanh Ngôn” chưa kịp thoát ra thì cảm thấy có thứ gì đó từ kẽ ngón tay rơi xuống.
Đó là một tấm bưu thiếp, rơi xuống sàn, mặt chữ ngửa lên.
Fan nhỏ này dùng bút dạ quang nổi bật viết: Lão sư, em cực kỳ thích cô!! Yêu cô!!!*
*老师 / lǎoshī/: có nghĩa là thầy/cô. Đoạn này bạn fan viết cho Mộc Miên.
Bên cạnh còn vẽ thêm một trái tim.
Lâm Miên: “………………”
Cô đang ôm đống quà, không thể cúi xuống nhặt tấm bưu thiếp, cũng không thể dùng chân đỡ, ngây ra một lúc rồi ngước lên, đôi mắt đầy lệ khẩn cầu: “Không phải vậy đâu, anh nghe em giải thích…”
Cả hai vào thang máy mà không bấm tầng, Khuyết Thanh Ngôn rảnh tay bấm tầng, sau đó cúi người nhặt tấm bưu thiếp lên.
“Cái này không phải gửi cho anh, ý em là, không phải cho anh thật sự,” Lâm Miên giải thích, “Anh là…”
Khuyết Thanh Ngôn nhìn cô.
Lâm Miên chợt ngưng lại, anh có nghĩ đây là thứ cô viết cho anh không?
“Đây cũng không phải em viết cho anh,” Lâm Miên đỏ cả tai, lắp bắp, “Nếu em muốn gửi cho anh… chắc chắn cũng…”
Cô nôn nóng giải thích, một câu nói chưa qua đầu óc đã tuôn ra: “Chắc chắn sẽ tốt hơn cái này nhiều.”
“…” Lời đã nói ra, Lâm Miên đành phải tròn lời, khẽ nói, “Anh lên tầng chờ em một lát.”
.
Trở về căn hộ, Lâm Miên tạm để quà và thư của fan ở cửa, lục tung đồ đạc mười phút, cuối cùng ngồi bệt trên thảm dày mềm, nhìn hai đống đồ trước mặt mà bối rối.
Bên trái là đĩa phim kinh dị Blu-ray cô quý giá, phiên bản giới hạn, cảnh tượng m.á.u me bạo lực, cốt truyện gay cấn hồi hộp.
Lâm Miên vuốt ve hộp đĩa, hồi tưởng lại cốt truyện phim trong đầu, lòng cho năm sao.
Bên phải là một đống thư tình cô tích lũy nhiều năm nhưng chưa từng gửi đi.
Quá lâu rồi, cô không nhớ nội dung thư viết gì, nhưng lúc đó cô mới chỉ mười sáu tuổi, nghĩ thôi cũng biết nhất định rất…
Tôn trọng Lâm Tiểu Miên thời thiếu nữ, Lâm Miên gạch bỏ ba chữ "đau mắt" trong đầu, cho ba sao.
Nếu tặng Khuyết Thanh Ngôn...
Ánh mắt Lâm Miên lướt qua bìa m.á.u me của đĩa phim, do dự hồi lâu, rồi dừng lại ở chồng thư tình màu vàng nhạt.
…
Mười lăm phút sau, Lâm Miên mang theo một hộp nhỏ, bấm thang máy lên tầng mười.
Dù đã quen thuộc, cô vẫn đứng trước cửa hồi lâu mới dám bấm chuông.
Khuyết Thanh Ngôn vừa nghe xong điện thoại của Khuyết Mẫn, người này muốn cuối tuần đưa con gái đi nghỉ dưỡng ở khu nghỉ mát riêng ở ngoại ô, gọi điện mời anh:
"Cảnh thu trên núi đẹp lắm, bình thường em bận rộn thế, cũng nên dành chút thời gian rảnh để thư giãn chứ?" Khuyết Mẫn đang đắp mặt nạ, nói không rõ ràng, "Trình Trạch nói đã nửa năm nay không thấy bóng dáng em, gọi cho chị chục cuộc, bắt chị phải hỏi em có đi không."
Chuông cửa reo, Khuyết Thanh Ngôn đặt tài liệu xuống, cầm điện thoại đứng lên, nhạt nhẽo hỏi: "Cậu ta muốn tìm em, sao không liên hệ trực tiếp?"
"Cậu ta không dám, lần này cháu gái cậu ấy cũng ở đó, cậu ta chỉ muốn làm mai cho cháu gái thôi," Khuyết Mẫn hiểu rõ, trêu chọc, "Nếu là việc này mà tìm em, chẳng phải sẽ bị em đưa vào danh sách đen à?"
Trình Trạch và Khuyết Thanh Ngôn là bạn cũ, cùng du học ở Anh. Dù hai người cùng lớp nhưng Khuyết Thanh Ngôn học nhảy lớp, nên chênh lệch tuổi tác.
Có năm cháu gái Trình Trạch đến Anh du lịch, theo chú nhỏ của mình gặp Khuyết Thanh Ngôn, từ đó mê mẩn anh không rời. Khuyết Mẫn nghe Trình Trạch nói rằng cháu gái anh ba ngày hai ngày bận chạy đến làm phiền hỏi thăm về Khuyết Thanh Ngôn, làm anh phiền chết.
Khuyết Mẫn nói: "Nếu em không muốn đi, chị sẽ nói với người ta."
Điện thoại vẫn đang thông, Khuyết Thanh Ngôn mở cửa, thấy Lâm Miên đứng ngoài.
Cô cầm trong tay một hộp nhung nhỏ, màu hồng nữ tính, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, vừa định lên tiếng nhưng thấy anh đang nghe điện thoại, liền im lặng.
Thật sự mang quà đến.
Từ góc độ của Khuyết Thanh Ngôn nhìn xuống, hàng mi của Lâm Miên cụp xuống, đối lập với gương mặt trắng hồng, trông cô như rất ngượng ngùng, lại dũng cảm đến tặng anh quà.
Anh trầm ngâm, nói: "Để em hỏi xem."
Hỏi ai? Khuyết Mẫn ngây ra vài giây, tò mò nổi lên, cười hỏi: "Em định dẫn ai đến? Cô bé lần trước à? Thật sự là bạn gái nhỏ sao? Không phải nói là học sinh à? Này, kể chị nghe xem—"
Khuyết Thanh Ngôn không có ý định thỏa mãn sự tò mò của Khuyết Mẫn, nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy.
Lâm Miên cầm hộp quà, tim đập thình thịch.
Trong hộp không phải đĩa kinh dị, cũng không phải thư tình trước đây, mà là cặp đồng hồ đôi Thụy Sĩ mà Bạch Gia Y tặng cô khi đi hưởng tuần trăng mật về.
Cô lén giấu chiếc đồng hồ nữ, trong hộp chỉ có chiếc đồng hồ nam.
Bạch Gia Y có gu thẩm mỹ rất tốt, chiếc đồng hồ cô chọn mang phong cách cổ điển và sang trọng. Lâm Miên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ hiện tại mà Khuyết Thanh Ngôn đang đeo trên cổ tay, đó là một chiếc Vacheron Constantin màu đen bạc.
Lâm Miên thầm so sánh trong lòng, mặc dù chiếc đồng hồ mà cô tặng không đắt đỏ, giá cả chênh lệch rất nhiều, nhưng...
Tim cô đập mạnh, cảm thấy lo lắng.
Nhưng, đó là đồng hồ đôi.
Nếu cô lén giấu đi suy nghĩ này, không nói cho Khuyết Thanh Ngôn biết, thì anh sẽ... anh sẽ không biết.
Nghĩ xong, Lâm Miên thầm khinh bỉ bản thân. Cô đã thầm thương anh nhiều năm, mơ tưởng viển vông, đến mức làm ra việc lén giấu đồng hồ đôi này, đúng là hết cứu chữa.
“Nếu anh không thích đeo, cũng không cần đeo đâu ạ.” Sau khi đưa hộp đồng hồ cho Khuyết Thanh Ngôn, Lâm Miên không dám nhìn anh, “Không phải đồng hồ quá đắt, em chỉ là, muốn tặng cho anh...”
Khuyết Thanh Ngôn nhận lấy hộp đồng hồ, ngón tay lướt qua mặt hộp, ánh mắt liếc qua dòng chữ nhỏ bằng tiếng Đức ở góc hộp.
Lâm Miên còn đang hồi hộp chờ phản ứng của anh, thì nghe giọng Khuyết Thanh Ngôn vang lên, trầm tĩnh và điềm đạm.
“Em có muốn nhận lại quà gì không?”
“...” Cô ngẩng đầu lên bất ngờ, hỏi chắc chắn, “Thật, thật sao? anh...”
“Em,” anh tiếp lời cô, lông mày thả lỏng, đôi mắt đẹp nhưng lạnh lùng, giọng nói lại pha chút cười, nhắc lại, “Em muốn nhận lại quà gì?”
Em...
Một giây sau, Lâm Miên đỏ mặt và cổ, ngập ngừng mãi mới có thể mở miệng.
Cô nhìn anh với đôi mắt ướt át, khẽ hỏi: “Khuyết Thanh Ngôn, em có thể mời anh ăn cơm không?”
Ánh mắt cô lúc này, cẩn thận như một đứa trẻ đang xin ăn.